Mẹ nó chứ...
Tên xăm trổ có chút bực bội. Tiết Mộng Huyền lo lắng kéo Diệp Huyền Tần lui ra sau, nói xin lỗi với hắn ta. Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần, xong cũng đẩy xe đi. Tiết Mộng Huyền dịu giọng nói với Diệp Huyền Tần: “Anh mới đến, còn chưa hiểu về tình hình ở đây, hai người này tuyệt đối đừng nên đắc tội, nếu không sẽ rất thảm đấy” Diệp Huyền Tần buột miệng hỏi lại: “Sẽ rất thảm sao?” Tiết Mộng Huyền ánh mặt chùng xuống: “Anh có biết chúng tôi gọi ngôi làng này là gì không?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu. “Chúng tôi gọi ngôi làng này là thôn gia súc, dân làng đều là gia súc, mặc người ta xâu xé giết hại. Bọn chúng giết chúng tôi dễ như giết thịt gia súc vậy.” Tiết Mộng Huyền nói với giọng xót xa.
Thôn gia súc...
Diệp Huyền Tần lặng nhìn đám “gia súc” ngồi ăn chờ chết, bùi ngùi trong lòng với hiện thực.
Anh cảm nhận tỉ mỉ thôn trang này, cùng với hai thanh niên xăm trổ kia, vẫn chưa cảm nhận được âm khí. Hay là nơi thân trang này không phải chốn âm ti?
Nhưng cái kết giới âm khí kia là có chuyện gì xảy ra? Để tìm ra kẻ cầm đầu, Diệp Huyền Tần gửi cho Độc Lang một số tin tức, bảo anh ta âm thầm theo dõi hai tên giao đồ ăn.
Còn anh thì theo Tiết Mộng Huyền về nhà, tiếp tục điều tra thêm về ngôi làng kỳ dị này.
Tại nhà của Tiết Mộng Huyền, bốn đứa trẻ đang ngủ mê man.
Tiết Mộng Huyền lấy một cái bánh bao đã nguội đưa cho Diệp Huyền Tần, mặt ngại ngùng nói: “Thần y, mời anh ăn bánh bao.” “Ông chủ nói rồi, sau này chúng ta ở với nhau, cái bánh bao này anh nên dùng đi.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Tôi không đói, cô ăn đi.”
Tiết Mộng Huyền tiếp: “Anh còn không ăn nhanh lát nữa cẩn thận có người tới cướp mất.”
Tuy vậy Diệp Huyền Tần hiện tại không có tâm trạng ăn gì, kiên quyết không chịu ăn.
Tiết Mộng Huyền cũng không rề rà thêm, lén lấy bánh bao cất đi, xong lấy mấy miếng thịt kho rồi đi tới phía giường. “Các con, dậy ăn cơm nào.”
Tiết Mộng Huyền vẻ mặt đầy tự hào, hạnh phúc và mãn nguyện.
Cũng chỉ có những lúc như thế này, cô ta mới cảm nhận được trách nhiệm của người mẹ.
Mấy đứa trẻ đang mê mê man man ngủ nhưng ngửi thấy mùi thịt lập tức mắt sáng rỡ, bộ dạng thèm rỏ dãi. “Thittttttttt!”
Chúng từ từ ngồi dậy một cách yếu ớt, với tay lấy thịt Không ngờ đúng lúc này cửa bị đóng sầm, một kẻ ăn ăn. xin hôi hám, rách rưới bước vào. “Mẹ kiếp, đói chết ông đây rồi, cuối cùng cũng có cái cho vào bụng.
Hắn ta mở to mồm chuẩn bị ăn. “Oaaaaa!”
Mấy đứa trẻ khóc um sùm lên, làm ầm ĩ đòi ăn thịt.
Tiết Mộng Huyền cũng kêu thất thanh, đứng lên trước ngăn cản tên ăn xin hôi hám: “Minh Hoàng, câm miệng. Cái này là dành cho lũ nhóc, anh không được ăn” “Bánh bao, đúng rồi..., anh lấy bánh bao của tôi mà ăn, để thịt lại cho lũ nhỏ.”
Tên ăn mày liếc mắt nhìn lũ trẻ, tiện tay quăng một miếng thịt cho đứa nhỏ nhất, rồi tiếp tục ăn.
Tiết Mộng Huyền nhìn tên ăn xin kia như muốn đánh hắn ta tới nơi: “Trả thịt cho lũ trẻ, thịt này là của chúng” “Anh không thấy chúng sắp đói chết rồi không hả?”
Tên ăn mày đẩy tay Tiết Mộng Huyền ra: “Con đàn bà thổi tha, cút ngay cho ông!” “Ba đứa đó có phải do ta đẻ ra đâu, đói chết thì thôi, mắc mớ gì tới ta.
Hắn ta dùng sức đẩy Tiết Mộng Huyền một cái khiến cô ta ngã lăn ra đất, đầu đập xuống nền.
Diệp Huyền Tần mặt ủ rũ.
Đồ đáng chết, đốn mạt, súc sinh không bằng!
Đến trẻ con cũng không buông tha, còn là người trong nhà, loại người này sao có thể tồn tại trên thế gian cơ chứ.
Diệp Huyền Tần trực tiếp ra tay, trấn áp tên ăn mày Minh Hoàng kia.
Hằn ta dường như bị thuật định thân, toàn thân như đóng băng không thể di chuyển. Diệp Huyền Tần đoạt lại mấy miếng thịt kho đưa cho
Tiết Mộng Huyền: “Nhanh cho lũ nhỏ ăn đi.”
Tiết Mộng Huyền mắt chữ a mồm chữ o
Chuyện gì thế nhỉ? Sao Minh Hoàng đột nhiên không cử động nữa vậy?
Trước kia lúc Vương Năm định công kích Diệp Huyền Tần, cũng đột nhiên bị “bất động” như thế này.
Kể ra cũng thật kì lạ.
Tuy nhiên bây giờ cô ta cũng không có thời gian để mà suy nghĩ về những cái này nữa. “Cảm ơn! Cảm ơn!