Diệp Huyền Tần khẽ cau mày: Xảy ra chuyện gì? Không lẽ Michelle Lord không báo cho Lộ Tây hay sao?
Nếu như Michelle Lord báo cho Lộ Tây, chắc chắn bà ta sẽ không cư xử thân thiết với Trương Nặc Thuỷ như thế.
Hay là, Michelle Lord vốn dĩ không định nghe theo mình, không hợp tác với tập đoàn Đạo Vương?
Khả năng phía sau vô cùng nhỏ.
Diệp Huyền Tần cũng lười gọi điện lần nữa cho Michelle Lord... Anh ta còn chưa xứng để cho anh gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại đâu.
Không bao lâu sau, hai người tới Khách sạn Royal Hot Spring của Quốc tế Hoàn Kỳ.
Trước cửa cũng không thấy bóng dáng đội trưởng đội bảo vệ, chắc là bị sa thải rồi.
Những bảo vệ hôm qua bị Diệp Huyền Tần đánh, bọn họ đều căm thù nhìn anh.
Ngay cả lễ tân cũng không nhiệt tình như hôm qua, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
“Tổng giám đốc Trương của chúng tôi chờ anh ở chỗ cũ.”
Diệp Huyền Tần trừng mắt nhìn lễ tân, nhưng không nói gì.
Một lễ tân nho nhỏ mà thôi, còn không có tư cách khiến anh nổi giận. Hai người đi thang máy, lên tới lầu ba.
Cửa thang máy vừa đóng, đội trưởng đội bảo vệ lén lút đi ra khỏi cầu thang bộ.
Anh ta nhẹ giọng hỏi: “Hai người đó lên rồi hả?”
Lễ tân gật đầu: “Ừ, vừa mới lên.” Được.
Trong đôi mắt đội trưởng đội bảo vệ lấp lóe ý định giết chóc: “Khốn kiếp, dám bắt nạt ông đây. Ông đây không để yên cho mày đâu.”
“Các anh em, giữ nguyên kế hoạch. Hôm nay tuyệt đối không để cho tên khốn đó bước ra khỏi khách sạn nửa bước.”
Rõ!
Các nhân viên bảo vệ dồn dập hành động.
Lầu ba, phòng ăn rộng lớn, giống như ngày hôm qua, trống rỗng, không có khách mời.
Chẳng qua Trương Nặc Thuỷ vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhắm mắt nghe nhạc, nét mặt phải nói là hưởng thụ.
Không nghi ngờ gì nữa, phòng ăn lại được Trương Nặc Thuỷ bao trọn để chiêu đãi bà Lộ Tây.
Nghe được hai tiếng bước chân, Trương Nặc Thuỷ chậm rãi mở mắt: “Sao hai vị đã đến rồi? Không tiếp đón từ xa, thứ lỗi, thứ lỗi nhé, ha ha.”
Trong giọng nói tràn đầy giễu cợt. Tống Thanh Nhàn lạnh lùng nói: “Trương Nặc Thuỷ, bà Lộ Tây đâu?”
Trương Nặc Thuỷ liếc nhìn phòng tổng thống ở trên lầu, nói: “Cảnh đẹp, rượu ngon, người đẹp, hiện tại bà Lộ Tây đang tận hưởng tất cả những thứ này.”
“Hừ, không biết xấu hổ!” Tống Thanh Nhàn thấp giọng mắng một câu.
Trương Nặc Thuỷ nói “người đẹp”, chính là những người đàn ông được sắp xếp cho bà Lộ Tây.
Trương Nặc Thuỷ: “Ha ha, vẫn bị cô nói trúng rồi. Tôi thật sự cũng không cần mặt mũi để làm gì.”
“Xã hội bây giờ, mặt mũi có ích gì. Có thể xem như cơm mà ăn sao?”
“Đúng rồi Tống Thanh Nhàn, cô đừng cho rằng tôi cướp được quyền hợp tác dự án của Michelle thì đã chịu để yên, tôi vẫn sẽ chiếm đoạt tập đoàn Đạo Vương từng bước một.
“Hiện tại cô nhờ vả tôi thì còn kịp.
Đây là cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ cơ hội này rồi thì sau này không còn khả năng nào nữa đâu.”
Mơ mộng hão huyền!
Tống Thanh Nhàn cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ một.
Một chàng trai trẻ, cùng với một người cơ bắp đi ra từ căn phòng tổng thống ở trên lầu, tới trước mặt Trương Nặc Thuỷ, khẽ khom người: “Chào buổi sáng Tổng giám đốc Trương.”
Trương Nặc Thuỷ cười hỏi: “Tối hôm qua bà Lộ Tây ngủ ngon chứ? Bà ấy có hài lòng đối với hai người không?”
Chàng trai trẻ nói: “Hôm qua bà Lộ Tây rất hào hứng, chơi rất hăng, nên rất hài lòng với hai chúng tôi.”
“Bây giờ bà Lộ Tây còn chưa dậy nổi đâu.”
Ha ha!
Tâm tình Trương Nặc Thuỷ rất tốt: “Lát nữa đến phòng tài vụ lãnh 300 triệu, xem như tiền tip đi.”
Người đàn ông cơ bắp và chàng trai trẻ vui mừng: “Cảm ơn Tổng giám đốc Trương đã khen thưởng ạ.”
Ánh mắt Trương Nặc Thuỷ khiêu khích liếc nhìn Tống Thanh Nhàn và Diệp Huyền Tần: “Đúng rồi, hai người cũng hầu hạ cô ấy đi. Đó là bạn của tôi, làm cho cô ấy mở mang hiểu biết về bản lĩnh của hai người!”
Người đàn ông cơ bắp và chàng trai trẻ liếc nhìn Tống Thanh Nhàn, nhất thời ôm tâm tình chơi lớn.
Loại đàn chị chín chắn trưởng thành cũng không thấy nhiều, là món ăn yêu thích của bọn họ.
Cho dù phải chịu lỗ, cũng phải hầu hạ cô ấy thật tốt.
Hai người đi tới trước mặt Tống Thanh Nhàn, mặt đầy ý cười: “Cục cưng, chúng ta vào phòng đi, để bọn anh hầu hạ em thật tốt...”
Cút ngay!
Tống Thanh Nhàn tức giận mắng một câu: “Không biết xấu hổ”