**********
Chiến thần Côn Luân không thể tiếp tục nhẫn nại chịu đựng sự khiêu khích của Diệp Huyền Tần nữa, toàn thân ông ta run lên, tức giận đến mức đấm vỡ tan tành vài cái bàn xung quanh mình, vài nhân viên đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.
Nhiệt độ gần như giảm xuống mức đóng băng, toàn bộ sảnh đều bao trùm bởi bầu không khí căng thẳng và đầy mùi thuốc súng.
Vào thời khắc quan trọng này, bỗng một bóng đen từ ngoài cửa lao vào, và cuối cùng dừng lại trước mặt Diệp Huyền Tần và chiến thần Côn Luân.
Bộ dáng này không ai khác chính là ông Sở.
Diệp Huyền Tần có ý định sử dụng ông Sở để ép buộc chiến thần Côn Luân thực hiện chiêu thức Thất Tinh Hồ Quyền.
Chiến thần Côn Luân nhìn ông Sở, rồi nhìn Diệp Huyền Tần, nụ cười càng gớm ghiếc “Haha, Diệp Huyền Tần, xem như cầu có vẻ đã chuẩn bị chu đáo “Lão già, ông cho rằng với thực lực của ông mà cũng tự cho mình là đối thủ của tôi ư? “Không ai có thể nói trước được chuyện gi “Tốt lắm, khẩu khi cũng không tệ. Vậy hôm nay tôi liền giết ông trước, rồi tính sổ với thằng nhóc kia sau!
Cuộc chiến giữa hai bên diễn ra quyết liệt.
Sảnh văn phòng được trang hoàng lộng lẫy ngay lập tức biến thành một đồng hỗn độn không hơn không kém.
Mặc dù đám đông đã rất cố gắng né tránh và trốn thoát, nhưng vẫn có nhiều người bị thương, thậm chí có người chết ngay tại chỗ.
Tuy ông Sở là cường giả hàng đầu, tuy nhiên sức mạnh so với chiến thần Côn Luận vẫn còn thua kém một bậc.
Do đó, ông Sở bị chính tay chiến Thần Côn Lôn đánh bại cũng là điều không khó dự đoán trước.
Về mặt ông đầy áy náy. “Xin lỗi cậu Diệp, do tôi bắt tài không hoàn thành nhiệm vụ
Diệp Huyền Tấn cười nhẹ an ủi. “Ông đã làm rất tốt
Nói thật, trong lòng anh thực sự vẫn có chút thất vọng.
Bởi vì chiến thần Côn Luân chỉ mới thi triển hai chiêu thức đầu của Thất Tinh Hồ Quyền.
Bởi Diệp Huyền Tấn anh chỉ mới học được ba chiêu thức đầu tiên, anh chủ yếu muốn xem bên kia thực hiện chiều thức thứ tư.
Có vẻ như ý trời muốn anh vẫn phải tự mình làm điều đó.
Bên này ông Sở đang bị thương nặng vẫn cố gắng gượng dậy bảo vệ Diệp Huyền Tần đang mất cảnh giác. “Cậu Diệp, mau chạy đi, nơi này đã có tôi giữ chân ông ta lại!” “Tuy rằng tôi không phải đối thủ của ông ta, nhưng đời này tôi vẫn có khả năng ngăn cản được ông ta.”
Diệp Huyền Tần thấy thế liền kéo ông Sở ra sau lung. Ông đang bị thương, tốt nhất đừng nên cử động “ phần còn lại cứ để cho tôi. Tự tôi có cách giải
Về mặt ông Sở sửng sốt.
Chiến thần Côn Lôn đi về phía Diệp Huyền Tần, nhìn anh chằm chằm. “Nhóc con, ông Sở đây còn không phải là đối thủ của tôi, cầu thì tính là cái thá gì cơ chứ. “Bây giờ tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng, ngay lập tức kêu cường giả cấp Vương đó giáo viên linh thạch cho tôi, ít nhất tôi còn rộng lòng thương tha cho cậu cái mạng này” “Nếu không, hôm nay hai người, ai cũng đừng hòng toàn mạng rời khỏi.”
Thần sắc Diệp Huyền Tần bình tĩnh, trong mắt anh hiện lên vẻ lãnh đạm. “Vậy thì phải xem ông có năng lực này hay không dā?”
Chiến thần Côn Luân nhìn Diệp Huyền Tần đầy ngạc nhiên.
Cậu ta đang muốn khiêu chiến sao?
Chết tiệt, lẽ nào, sức mạnh của cậu ta vẫn chưa bị phá bỏ hoàn toàn
Nếu không, làm sao cậu ta có thể bình tĩnh và điểm đạm như vậy.
Mặc kệ, trước tiên cứ thử cậu ta một chút.