Cảm xúc trong Diệp Huyền Tần dâng trào, vốn nghĩ rằng sau khi tự hủy căn cơ thì con đường võ đạo của anh sẽ bị chết non nhưng không ngờ vẫn còn hy vọng để cựa mình, thậm chí còn có thể bức phá đến mức tối đa. Anh cẩn thận mở bộ chiến kỹ ra nghiên cứu.
Bộ võ chiến kỹ cổ xưa này có yêu cầu khá khắt khe với người tu luyện. Đầu tiên cũng là điều quan trọng nhất, trước hết người tu luyện phải tự hủy căn cơ, lọc sạch kình khí trong cơ thể về con số không để tránh việc hấp thụ kình khi trái ngược của người khác rồi dẫn đến bị chấn động tạo thành tự hủy! Chẳng trách bộ chiến kỹ này không phù hợp với sư phụ Ông Tư Bạch. Thực lực của sư phụ Ông Tư Bạch đã vượt qua Tuyệt Đỉnh, nếu bảo ông tự hủy căn cơ thì ông không thể nào làm được.
Đây quả thực là kỹ năng đo ni đóng giày cho cho tình trạng hiện giờ của mình rồi. Anh mở cuốn bí tịch chiến kỹ ra rồi thận trọng nghiên cứu. Bí tịch được viết bằng từ cổ đại, Diệp Huyền Tần tinh thông kim cổ nên không khó khăn gì khi nghiên cứu cuốn chiến kỹ này. Bộ chiến kỹ quả thật tuyệt diệu và thâm thúykhiến Diệp Huyền Tần hoàn toàn đắm chìm trong sự tuyệt vời khó thể dứt ra.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Khoảng năm ngày sau, cuối cùng Diệp Huyền Trần đã nghiên cứu hết các kỹ thuật của võ này. Bấy giờ, anh đã hoàn toàn hiểu tường tận các chiêu thức và kỹ năng rồi. “Chỉ một chiều Hấp Tinh Đại Pháp!” Diệp Huyền Tần không khỏi cảm khái: “Quả nhiên đủ kỳ diệu và đặc biệt. Trí khôn của người xưa là thứ người thời nay không thể bì kịp!”
Ot ot!
Cảm giác đói bụng kéo anh về thực tại. Tuy anh luyện được Hấp Tinh Đại Pháp nhưng chưa hút kình khí của người khác nên vẫn chỉ là người bình thường. Năm ngày không ăn đương nhiên sẽ thấy đói.
Anh nhìn về phía lão quái đang ở trong đường hầm. Rốt cuộc anh đã hiểu rõ được sự tính toán tỉ mỉ của sư phụ, sư phụ giữ lại tính mạng của lão quái để chuẩn bị cho anh, ông ấy muốn anh hút kình khí của lão quái! Diệp Huyền Tần bước đi một cách dứt khoát đến chỗ lão quái.
Lão quái thấy Diệp Huyền Tần đi đến chỗ ông ta thì cũng tiên liệu được số mệnh kế tiếp của mình. Ông ta bất an, nét mặt đầy sợ hãi! Ông ta nhìn chằm chẳm Diệp Huyền Tần với đôi mắt đỏ ngầu: “Người trẻ tuổi, mi... mi muốn làm gì?”
Diệp Huyền Tần: “Lão quái, ông có biết tội của mình chưa!”Lão quái đáp: “Ta có tội gì!”
Diệp Huyền Tần: “Âm Ti ẩn náu trong Đại Hạ, âm thầm chiếm dụng tài nguyên của Đại Hạ, trộm đi vận mệnh của Đại Hạ, khó thể tha thứ được! Ông là đàn chủ phân đàn Âm Ti chắc hẳn khó thoát tội chết Hôm nay, tôi lấy thân phận Thần Soái tiến hành xét xử ông!”
Lão quái cười một cách thể thảm và đau thương: “Người trẻ tuổi, đừng viện có đường hoàng vậy. Muốn hút nội kình của ta thì cứ nói thẳng là được. Hôm nay, dù ta có chết cũng sẽ không cho mi được toại nguyện đâu!” Dứt lời, lão quái tự đập chưởng vào sọ não của mình có ý đồ muốn tự sát.
Nếu ông ta chết rồi thì Diệp Huyền Tần sẽ không hút kình khí của ông ta được nữa. Tuy vậy, sao Diệp Huyền Tần có thể để ông ta được nguyện chứ. Anh hô to “Hấp Tinh Đại Pháp” rồi sau đó tay phải đánh chưởng ra. Trong chớp mắt, chưởng bên tay phải của anh tung ra một lực hút cực mạnh. Sức mạnh này không có tác dụng gì với vật thật nhưng lại có sức hút khó bề sánh kịp với kình khí. Kình khí trong cơ thể của lão quái bị Diệp Huyền Tần hút hết ra ngoài. “Á!” Lão quái đau đến mức kêu lên ảm thiết. Nỗi đau kình khí bị hút mạnh ra không hề thua kém khi rơi vào tình trạng băng huyết, dù là cường giả Phong Vương cũng không tài nào chịu được! Kình khí bị rút ra làm cơ thể của lão quái lập tức mềm nhũn, ông ta chẳng còn sức để vận khí nữa.
Tiếp tục! Chưởng tay trái của Diệp Huyền Tần