*Ừ, ừ, vào thôi” Lúc này Từ Lam Khiết mới hoàn hồn trở lại.
Diệp Huyền Tân đi đến cửa, đột nhiên anh nở một nụ cười xấu xa với Tưởng Phong Quang: “Tưởng Phong Quang, tôi sớm đã nói với anh đừng làm vé giả bán với giá cao rồi, nhưng anh nhất quyết không nghe.”
“Bây giờ tự mình chịu hậu quả nhé.”
Hai người nhân viên bên cạnh nghe thấy, bèn nổi giận đùng đùng.
“Cái gì, anh ngang nhiên sản xuất và bán vé giả sao!”
“Tôi đã bảo rồi, hôm nay sao có nhiều người cầm vé giả vào sân như vậy, hóa ra là do anh làm”
“Người đâu, mau bắt anh ta lại!”
Người của hiệp hội võ thuật ngay lập tức bao vây, bắt Tưởng Phong Quang.
Tưởng Phong Quang khóc không ra nước mắt: mình trong sạch mà!
Vé của mình là của phó hội trưởng đưa cho, sao có thể là giả được!
Mình càng không công khai sản xuất vé giả! ‘Tên họ Diệp kia, con mẹ mày hại chết taol Ngay cả khi đã vào khu vực quan sát VỊP, tâm trí của Từ Lam Khiết vẫn còn như đang ở trên mây.
Cô cảm thấy tất cả như đang mơ.
Tưởng Phong Quang là người của hiệp hội võ thuật, nhưng lại cầm trên tay hai tấm vé giả.
Trước đây Diệp Huyền Tần đã có mâu thuẫn với hiệp hội võ thuật, vậy mà anh lại có hai tấm vé chuẩn.
Hơn nữa cô còn phát hiện ra, hạng vé của cô còn cao hơn những người khác.
Nhìn thái độ của nhân viên đối với bọn họ, cung kính hơn gấp mấy lần so với mọi người.
Dường như cô có thể kết luận, hạng của hai tấm vé này cao hơn tấm vé thường một bậc!
Diệp Huyền Tân tám chín phần mười quen với người ở trong hiệp hội võ thuật, hơn nữa vị thế của đối phương trong hiệp hội không hề thấp.
Ít nhất cũng phải cao hơn mấy bậc so với Tưởng Phong Quang.
Cô hỏi nhỏ: “Huyền Tần, anh nói thật với em đi, rốt cuộc anh lấy đâu ra hai tấm vé này” . truyện teen hay
Diệp Huyền Tân cười bí ẩn: “Chốc nữa em sẽ biết thôi”
“Hứ, giả thần giả quỷ” Từ Lam Khiết nũng nịu, coi như là phần thưởng cho Diệp Huyền Tân Sau khi đi một đoạn dài dọc theo hàng ghế, Từ Lam Khiết phát hiện ra một quy luật.
Chỗ ngồi càng gần thì thân phận càng quyền quý, Bây giờ bọn họ sắp đi đến hàng ghế cuối rồi, nhưng theo sự chỉ dẫn của nhân viên soát vé hai người vẫn chưa thấy dấu hiệu dừng lại.
Một suy nghĩ sợ hãi nảy lên trong đầu cô: “Đừng nói là vị trí của chúng ta là hàng ghế đầu nhé”
Điều này không thể nào xảy ra được, ngay cả Thẩm Hải – người giàu nhất Tân Hải cũng chỉ ngồi ở hàng ghế thứ tư.
Cuối cùng, trong ánh mắt khó tin của Từ Lam Khiết, nhân viên soát vé dẫn họ đến hàng ghế đầu: “Quý ngài, quý cô, mời hai vị ngồi”
“Nếu như hai vị cần gì, xin hãy gọi chúng tôi bất cứ lúc nào”
Những vị khách khác đều nhìn bọn họ với vẻ kính trọng.
Có thể ngồi ở hàng ghế đầu, chắc chắn bọn họ là những người quyền quý nhất!
Mọi người phải biết, hàng ghế đầu không chỉ có tiền mà còn phải quyền thế che trời mới mua được!
Vương Minh của địa bàn ngầm tỉnh Hà Sơn cũng ngồi hàng ghế đầu Nhìn thấy Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết, Vương Minh chủ động đứng dậy chào: “Cô Từ quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy: “Cô còn xinh đẹp hơn cả trong truyền thuyết!”
“Ồ? Cảm ơn ông Vương, ông… ông khách sáo quá!” Từ Lam Khiết có chút kích động nên ăn nói lúng túng.
Vương Minh là ai?
Đó không phải là đại thần lâu năm của tỉnh Hà Sơn sao.
Từ Lam Khiết vừa nhớ ra, ngay lập tức nhận ra đó Vương Minh danh tiếng lẫy lừng Trước đây ngay cả tư cách làm người hầu cho Vương Minh cũng không có, vậy mà giờ đây cô lại có thể ngồi ngang hàng với ông ta Cô đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ rồi!
Vương Minh đưa tay ra mời: “Cô Từ, cậu Diệp, mời ngồi”
, ông Vương ngồi trước đi, ông ngồi đi”
Từ Lam Khiết được sủng ái mà lo sợ.