Thư ký Quỳnh lộ vẻ thất vọng, tiếp tục khuyên nhủ: "Tôi tôn kính anh nên gọi anh một tiếng “Thần Soái”, hy vọng anh có thể nghe theo lời khuyên của tôi.” "Tốt hơn hết là anh đừng nên đụng tới dòng máu Côn Luân” "Ngay cả sư phụ tóc bạc trắng của anh cũng đã bị mắc kẹt ở Côn Luân mấy chục năm rồi. Nếu anh đi, e rằng anh sẽ bỏ mạng ngay tại trận đấy.”
Diệp Huyền Tần gạt phăng lời nói của thư ký Quỳnh: "Đừng nói nhảm nữa. Hôm nay, hoặc là cô tự nguyện bỏ vũ khí đầu hàng, hoặc là tôi sẽ đánh cho cô phải đầu hàng”
Thấy lời thuyết phục của mình không có tác dụng nên Thư ký Quỳnh cũng không khuyên nhủ nữa. "Được thôi, tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút, xem thử Thần Soái thần minh được con dân Đại Hạ tôn sùng mạnh mẽ đến mức nào.” “Hợp kích chi thuật!”
Dứt lời, bốn người của phe thư ký Quỳnh lập tức cùng nhau tụ lại, sau đó phóng ra kình khí uy nghiêm.Kình lực của bốn người họ hoàn toàn hòa làm một thể, kích thước vô cùng lớn, đến mức có thể che khuất được cả bầu trời.
Thậm chí còn làm chuyển động một trận gió lộng. Chẳng mấy chốc đất đá bay mù trời và gió dật sấm rền trên cả vùng đất.
Một vài tên gián điệp hơi yếu ớt bị gió mạnh thổi bay đi mất.
Kình lực của bốn người này khi hợp lại với nhau thì thực lực của họ cũng chẳng hề kém cạnh cảnh giới Tuyệt Điện.
Ngay cả Diệp Huyền Tần cũng cảm thấy Độc Lang cũng đã luyện đến cảnh giới Tuyệt Điện, nhưng kình lực của anh ta vẫn kém bốn người thư ký Quỳnh hợp lai. Diệp Huyền Tần đang định đánh trả, thì bỗng nhiên nhìn thấy thú cưỡi Hổ Vương dũng mãnh của
Độc Lang đang gầm gừ liên tục và không ngừng lục loi.
Nó cố tình tránh xa bốn người thư ký Quỳnh. Tình huống gì đang diễn ra vậy? Nhận thấy tình trạng của Hồ Vương có gì đó không đúng, Diệp Huyền Tần lập tức hỏi ngay Hồ Vương. “Gầm, gầm, gầm!"
Hổ Vương nhanh chóng rống lên trả lời: "Gió quỷ... gió quỷ... có thể áp chế tôi."
Gió quỷ?Gió quỷ gì?
Sau khi Hổ Vương nhắc nhở như vậy, Diệp Huyền Tần mới nhận ra kính khí toát ra từ bốn người thư ký Quỳnh không phải là dạng tầm thường.
Kình lực của họ tràn ngập hơi thở kỳ quái, khác hẳn người thường, hơn nữa uy lực cũng mạnh hơn nhiều.
Gió quỷ? Chẳng lẽ đây là gió quỷ mà Hổ Vương vừa nói?
Họ có thể phóng thích gió quỷ, vậy... chẳng lẽ họ là quỷ?
Từ lâu đã có tin đồn rằng thần tiên và yêu ma tràn lan trên núi Côn Luân, lẽ nào tin đồn ấy là thật?
Yêu ma thực sự tồn tại ư?
Chỉ trong một thời gian ngắn mà trong đầu của Diệp Huyền Tần đã xuất hiện rất nhiều luồng suy nghĩ.
Thư ký Quỳnh không cho Diệp Huyền Tần quá nhiều thời gian để cân nhắc, cô ta dõng dạc ra lệnh: "Tấn công!"
Kình lực của bốn người họ hợp lại và tấn công thẳng vào hướng của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần không hề hoảng sợ, cũng chẳng vội vàng, anh bình tĩnh đáp trả.
Yêu khí của bốn người họ giống như dòng sông cuộn trào dữ dội, ùn ùn kéo đến như muốn nuốt chứng Diệp Huyền Tần.
Nhìn thấy làn sóng yêu khí của họ vọt tới bên cạnh thì khi đó Diệp Huyền Tần mới ung dung từ tổnthả ra kình khí hào hùng và tràn đầy của anh. "Bum!"
Một vụ nổ mãnh liệt xảy ra tại thời điểm kình lực và yêu khí va chạm vào nhau.
Uy lực của vụ nổ này cũng chẳng hề kém cạnh sức công phá của hàng chục tấn thuốc nổ,
Thoáng chốc cả không gian chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn, đất đai nứt nẻ, ngay cả một ngọn núi cách đó không xa cũng sụt lún nghiêm trọng.
Mọi người có mặt tại hiện trường đều bị đánh ngã trên nền đất, tiếng nổ dữ dội gần như xé rách màng nhĩ của họ.
Bốn người thư ký Quỳnh buộc phải “lộc cộc, lộc cộc” lùi về phía sau mười bước.
Nhưng Diệp Huyền Tần vẫn đứng nguyên ở chỗ đó, sừng sững và vững vàng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ai thắng và ai thua, tất cả đều rõ ràng trong chớp mắt.
Thư ký Quỳnh không hề hoảng sợ, thậm chí còn nở một nụ cười lành lạnh. "Thần Soái quả là danh bất hư truyền, tôi đang chờ anh mở rộng tầm mắt cho mình đây." "Nhưng mà anh nghĩ chúng tôi đã dốc toàn bộ sức lực của mình sao? Không đâu, vừa rồi chúng tôi chỉ mới kiểm tra sức mạnh của anh thôi!” "Bây giờ thì tiếp chiêu đi! Hãy đón nhận những đòn trừng phạt của chúng tôi!"