**********
"Ha?"
Diệp Huyền Tần hơi nhíu mày, cô bé này đã trải qua những gì mà lại cảm thấy người lạ đến gần là muốn đánh bé.
Tổng Thanh Nhàn nghe tiếng vội vàng chạy đến. Chỉ một cái liếc mắt cô ta đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Cô ta đến gần Diệp Huyền Tần cười áy náy: "Xin lỗi, thật có lỗi với anh, con gái tôi mắc chứng bệnh sợ người lạ. "Phương Như đừng khóc, Phương Như đừng khóc nữa, mẹ đưa con về phòng ngủ đợi được không?" "Da."
Phương Như vội vàng gật đầu.
Tống Thanh Nhàn ôm bé đi vào phòng ngủ.
Đến lúc này Diệp Huyền Tần mới phát hiện hai chân của Phương Như không giống người bình thường, giống như bị teo lại, chỉ còn da bọc xương.
Anh có thể chắc chắn chân của bé có tật.Tống Thanh Nhàn bế bé vào phòng ngủ mới làm bé ngừng khóc.
Xong xuôi cô ta đi ra rồi lại nhìn Diệp Huyền Tân cười áy náy: "Thật xin lỗi anh, đã làm phiền anh rồi." "Anh ngồi chờ một lát, mì sẽ xong ngay thôi. Diệp Huyền Tần đột nhiên lên tiếng: "Phương Như có tật ở chân sao?"
Tống Thanh Nhàn gật gật đầu: "Ừ, thì ra anh đã nhận ra.
Diệp Huyền Tần lại nói: "Sao không đem bé đi chữa trị?"
Tổng Thanh Nhàn cười chua chất trả lời: "Đã chữa rồi, tôi còn lấy toàn bộ tiền tích cóp cho con bé đi chữa bệnh, chỉ là... Không có hiệu quả. "Bác sĩ nói, chân của Phương Như cơ bản không thể chữa được. Diệp Huyền Tần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ tôi có thể thử xem sao."
Tổng Thanh Nhàn hết sức ngạc nhiên: "Anh từng học y sao?"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Ừ."
Tổng Thanh Nhàn nói: "Ôi, chuyện này nếu có thời gian lại để anh xem giúp hai chân của Phương Như sau vậy. Con bé bây giờ rất sợ người lạ "Nói thật với anh, nhiều bác sĩ có nói cho tôi, trên đời này, ngoại trừ Thiên La Thập Tam Chàm thì không có cách nào có thể chữa được chân của con gái tôi."
Diệp Huyền Tần cười nói: "Thật trùng hợp, tôicũng biết Thiên La Thập Tam Châm." Tống Thanh Nhàn nghe thế cười khổ: "Anh Diệp lại nói đùa rồi." "Mọi người ai chẳng biết trên đời này chỉ có Thần Soái biết sử dụng Thiên La Thập Tam Châm. Anh nói anh cũng biết làm, chẳng phải anh là nói anh chính là Thần Soái sao?"
Diệp Huyền Tần nghiêm túc gật đầu: "Không sai."
Tổng Thanh Nhàn trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Anh Diệp, lời này không thể nói lung tung." "Lỡ như lời này để Thần Soái nghe được anh và tôi sẽ mất mạng thật đó."
Diệp Huyền Tần: "Tôi nói đều là thật...
Tống Thanh Nhàn có vẻ không vui đứng dậy: "Anh Diệp, tôi không muốn người khác đem bệnh của con gái mình ra đùa giỡn..." "Được rồi, anh ngồi chờ một lát đi, mì của anh sẽ làm xong ngay đây. "Tôi"
Diệp Huyền Tần không biết nên làm thế nào để giải thích cho bản thân mình.
Còn Tổng Thanh Nhàn lúc này đã đi vào bếp làm nốt công việc đang còn dang dở của mình.
Không lâu sau, hai bát mì sợi nóng hổi được bưng ra.
Tống Thanh Nhàn đem cho Phương Như và Diệp Huyền Tần mỗi người một bát rồi lại tiếp tục vào bếp bận rộn.Mặc dù chỉ là bỏ thêm chút hành lá phía trên nhưng mùi thơm của hành kết hợp với sự mềm mại, trơn mượt của trứng chần nước sôi lại vô cùng kích thích vị giác.
Diệp Huyền Tần cũng thấy hơi đói bụng nên cúi đầu ăn như hổ đói.
Đang ăn thì cửa phòng ngủ bất chợt mở ra.
Phương Như ngồi trên một chiếc xe dành cho trẻ em khó khăn di chuyển ra ngoài.
Không cần nghi ngờ gì nữa, Phương Như không mua nổi xe lăn nên chỉ có thể dùng chiếc xe trẻ em này để thay thế. "Chú ơi.." Ánh mắt cô bé Phương Như có vẻ rụt rè, ngập ngừng muốn nói nhưng lại không dám mở miệng.
Diệp Huyền Tần nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"
Bé Phương Như khó khăn kẹp miếng trứng chần nước sôi lên: "Chú ơi, Phương Như cho chú ăn trứng gà, chú đừng đánh mẹ cháu có được không?" "A?"
Diệp Huyền Tần chợt cảm thấy xót xa trong lòng.
Thật không biết hai mẹ con cô bé đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào. Cô bé bỗng trở nên cảnh giác, lo lắng sợ hãi.
Anh buông bát đũa đi về phía bé Phương Như.
Diệp Huyền Tần dịu dàng nói: "Bé con đừng sợ, chú là bộ đội, không phải người xấu." "Thật sao?"