Diệp Huyền Tân: "Bắt đường đường thần soái quỳ xuống, nhận tội chịu đòn, chính là tội khi quân!"
"Tội đáng chém!"
Con mẹ nó...
Người gác cửa tức giận: "Mày muốn làm phản
à?"
"Đây là cửa nhà Chung Tự của tao. Nếu mày dám làm càn, nhà họ Chung của tao nhất định sẽ nghiền xương của chúng mày thành tro."
Diệp Huyền Tần một bên đeo găng tay trắng một bên nói: "Chờ mong đã lâu."
Độc Lang cười nói: "Anh, giải quyết tên nhãi con này không cần anh ra tay."
"Cứ giao cho em đi." Diệp Huyền Tân: "Được."
Người gác cửa đột nhiên nhận ra rằng đây có thể là một âm mưu.
Họ cố tình giả vờ sợ hãi,
Mục đích là làm bản thân mất cảnh giác, tự mình dẫn họ đến cổng môn phiệt Chung Tự.
Mình bị tính kết
Mặt anh ta biến sắc, vội vàng chạy nhanh về phía môn phiệt Chung Tự.
Tuy nhiên, Độc Lang đã bắt đầu tấn công.
Anh sử dụng chiến kĩ của phong vương, “Mãnh tự chiến kỹ” ngay tại chỗ, biến thân thành đầu tê giác, đâm sầm vào người gác cửa.
Anh thành công đâm trúng người gác cửa, cuối cùng ép đẩy anh ta lên cánh cổng đá
Am!
Tiếng va chạm kinh thiên động địa vang vọng đất trời một lúc lâu.
Cửa đá nứt toác ngay tại chỗ.
Xương sườn người gác cửa bị gãy toàn bộ, ngay cả nội tạng cũng nát tươm, nôn máu không ngừng.
Hãn hai mắt long sòng sọc, dồn hết chút sức lực cuối cùng rống lên: "Chúng mày dám khiêu khích môn phiệt Chung Tự. Sớm muộn cũng phải chết"
Độc Lang túm tóc anh ta ném sang một bên "Người sắp phải chết hôm nay là họ nhà Chung." Người gác cửa ngất xỉu tại chỗ.
Diệp Huyền Tần bước đến chỗ cổng đá, ngón
tay chạm nhẹ một cái.
Cổng đá tức khắc ầm ầm sập xuống. Giống như đất long đá lở.
Cái chạm ngón tay vừa rồi của Diệp Huyền Tần có chứa kình khí tuyệt điện.
Quá dư dả để phá hủy cổng đá không còn nguyên vẹn kia. Sau cánh cổng đá là tòa nhà cổ kính mờ ảo
trong làn sương mù dày đặc bao phủ.
Quy mô của nó rất lớn, có thể so sánh với Cổ cung, mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Không khí ở đây trầm lặng, không có sức sống, không có một bóng người nào trong tầm måt.
Trong giọng nói của hắn có khí lực, trực tiếp tràn ngập toàn bộ Trung gia, khuấy động không trung gợn sóng.
Diệp Huyền Tần nói vọng vào trong:” Môn chủ nhà họ Chung, mau ra nhận tội.”
Âm thanh của anh chứa đầy khí lực, vang vọng cả nhà họ Chung ngay tức thì, làm không gian như gợn sóng.
Sóng âm mạnh mẽ này đã đánh thức Chung
Mục Tủ đang hôn mê bất tỉnh.
Anh ta liếc nhìn tình cảnh kinh khủng ở hiện trường, mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Các anh... Các anh xong rồi."
"Các anh đánh người nhà họ Chung tôi đây cũng thôi đi. Mấy anh còn phá hủy cổng đá do lão tổ đích thân tạc nên."
"Các anh nhất định sẽ bị thiên đạo vạn quả." Diệp Huyền Tần khẽ cười: "Phá sập cổng đá mới là bắt đầu thôi."
"Mục tiêu của tôi là tiêu diệt toàn bộ gia tộc họ Chung!"
Một câu nói này, giống như sét đánh, nổ tung trong tâm trí Chung Mục Tú.
Ông ta sợ hãi ngất đi một lần nữa.
Thực lực của anh ta mạnh tới mức nào, mới dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy!
Ram!
Một tiếng nổ vang đến.
Qua lớp sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ bầu trời phía trên,
Chỉ có một vài đốm sáng le lói mờ ảo.
Máy liên lạc trong tay Độc Lang vang lên: "Bảo cáo thần soái, quân đội của Sát Lang, đến bảo cáo.