Người đẹp phối hợp với một ông già tàn tật, Diệp Huyền Tân chắc chắn hôn lễ này là không có tình yêu!
Mẹ Ngô thở dài: “Hôm nay là ngày Ngọc Tâm xinh đẹp nhất”
Bố Ngô: “Đúng vậy, chỉ là đáng tiếc…
Được rồi được rồi, con gái vui vẻ là được”
Ngô Ngọc Tâm thỉnh thoảng nhìn về phía cổng, một mặt chờ mong.
Nhưng chờ mong càng lớn, thất vọng cũng càng lớn.
“Tại sao bố mẹ còn chưa tới vật?” Ngô Ngọc Tâm nhíu mày.
Chú rể Mộ Quân Thiếu nói: “Sắp đến giờ rồi, nên tổ chức buổi lễ kết hôn thôi”
“Chờ một chút đi” Ngô Ngọc Tâm nói: “Bố mẹ tôi còn chưa tới”
“Chờ cái gì mà chờ” Mộ Quân Thiếu không nhịn được nói: “Đã đến lúc này rồi mà còn chưa tới, rõ ràng là không đặt lễ cưới ở trong lòng”
“Nếu cứ tiếp tục chờ tiếp, sẽ bỏ lỡ giờ tốt”
“Thế nhưng..” Ngô Ngọc Tâm tỏ vẻ không tình nguyện.
“Không nhưng nhị gì cả” Mộ Quân Thiếu uy hiếp: “Cô có còn muốn chữa bệnh cho bố cô nữa không”
Bên trong hai mắt Ngô Ngọc Tâm hiện lên vẻ kiêng kị, chỉ có thể đồng ý.
Dưới mệnh lệnh của Mộ Quân Thiếu, âm nhạc vui vẻ vang lên, MC lên trên sân khấu điều khiển nghỉ thức.
Sau khi nói một đống lời may mắn, MC nói: “Tiếp theo, chúng tôi xin mời cô dâu chú rể ngày hôm nay lên sân khấu”
Tạch!
Một chùm đèn sáng lập tức chiếu lên người cô dâu chú rể.
Ánh mắt của khách khứa ở đây đều tập trung về phía hai người.
Hai người đang định lên sân khấu, Mộ Quân Thiếu chợt không vui nhìn đỉnh đầu Ngô Ngọc Tâm: “Sao cô còn cài cái trâm rách nát này nữa”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo cô tháo xuống!”
Ngô Ngọc Tâm vội vàng giải thích: “Đây là vật tổ truyền nhà tôi, là tín ngưỡng”
“Bà ngoại tôi truyền cho mẹ tôi, mẹ tôi truyền cho tôi, ngày cưới nhất định phải đeo”
“Tôi bảo cô tháo xuống cho ông đây”
Bên trong hai mắt của Mộ Quân Thiếu hiện lên vẻ hung ác.
Nhưng lần này nói cái gì Ngô Ngọc.
Tâm cũng không muốn khuất phục, kiên quyết không tháo xuống!
Cuối cùng Mộ Quân Thiếu cũng bị chọc giận, lại túm lấy tóc của Ngô Ngọc.
Tâm ở ngay trước mặt mọi người, rút mạnh trâm cài tóc xuống, ném xuống đất.
ÁI Mộ Quân Thiếu ra tay quá ác, đau đến mức Ngô Ngọc Tâm hét thảm một tiếng!
Mẹ kiếp!
Độc Lang nhảy dựng lên theo bản năng, đưa tay muốn rút súng!
Bố Ngô mẹ Ngô cũng trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo trong lòng chua xót rơi lệ!
Diệp Huyền Tân vội vàng đè lại tay rút súng của Độc Lang: “Ngồi xuống!”
“Nhớ kỹ thước đo này trong lòng, đo đạc sự khuất nhục lúc này!”
Độc Lang đỏ mắt, căn răng ngồi xuống.
Mộ Quân Thiếu và Ngô Ngọc Tâm song song đi đến sân khấu.
Tổ hợp kỳ lạ này khiến đám người nghị luận ầm ï, hoặc mỉa mai, hoặc tiếc hận “Đây là người đẹp và quái vật bản hiện thực mà”
“Ai, báu vật giữa loài người này gả cho cậu Mộ tàn phế kia, thật sự là phung phí của trời” .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
“Sớm biết trên đời có sắc đẹp như thế, tôi đã sớm ra tay rồi”
“Sức mạnh của tiền tài, quả nhiên không thể khinh thường”
MC tiếp tục nói: “Tiếp theo, mời mẹ của chú rể lên sân khấu”
“Cô dâu hai tay dâng trà cho mẹ chồng”
Bố của Mộ Quân Thiếu chết sớm, chỉ có một người mẹ.
Rất nhanh, một quý bà ăn mặc diêm dúa, vẻ mặt kiêu ngạo đi lên sân khấu.
Bà ta ngồi trên ghế, thậm chí không thèm nhìn thẳng Ngô Ngọc Tâm, chỉ liếc xéo cô một cái Ngô Ngọc Tâm dùng hai tay bưng trà, khom người uốn gối, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mời mẹ dùng trà”
Bà Mộ lại làm vẻ bất mãn: “Sao thế, có chút lễ phép mà còn không hiểu, còn muốn tôi tự mình dạy cô sao?”
“Quỳ xuống dâng trài”
Ồn ào!
Đám người xôn xao!
Quá đáng.
Mẹ của Mộ Quân Thiếu có chút quá đáng rồi.
Nào có ai bắt con dâu quỳ xuống dâng trà trong lễ cưới chứ.
Rõ ràng là bà ta rất coi thường người con dâu này, mới cố ý làm khó dễ cô đâu.