Chiến Thần Phong Vân

Chương 1772: Chương 1772: Sát ý trong mắt






**********

Ninh Vân Huyên trách cứ nói: "Lam Khiết, cô còn không mau cảm ơn anh Xương." "Khách sạn Hoàng Thành, thế nhưng là khách sạn sáu sao đấy, trong đó phòng tổng thống có giá ít nhất ba trăm triệu một đêm!" "Ba trăm triệu, là tiền lương mấy năm của chồng cô nhỉ. Đánh chết anh ta cũng không mời cô ở nổi."

Từ Lam Khiết khó xử nhìn Diệp Huyền Trần: "Huyền Tần, anh cảm thấy thế nào?"

Diệp Huyền Tần hào sảng nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Được lắm!

Đỗ Văn Xương cười: "Tôi thích nói chuyện với những người thắng thắn như vậy." "Bây giờ tôi sẽ sắp xếp xe đưa hai người về khách san."

Sát khí trong mắt Đỗ Văn Xương, chợt lóe lên rồi biến mất.

Không ngoài dự đoán,

Đêm nay Diệp Huyền Tần sẽ phải chết.Một khi anh ta chết, Từ Lam Khiết không phải sẽ là của anh ta sao!

Một mũi tên trúng hai đích.

Trên đường,

Mặt mày Diệp Huyền Tần ủ rủ.

Anh đang lo lắng chuyện Đầu Vuốt Keo.

Anh sắp xếp Đầu Vuốt Keo đến đây,

Là để anh ta điều tra băng nhóm sa đọa.

Nhưng bây giờ,

Đầu Vuốt Kẹo lại bụng bia, mặt mũi bóng loáng, điểm nào trên người cũng giải nghĩa hoàn hảo cho hai từ “sa đọa”.

Đầu Vuốt Keo chắc hẳn không phải bị đối phương kéo xuống nước.

Nếu thật sự như vậy,

Diệp Huyền Tần nhất định phải chính tay xử lý Đầu Vuốt Keo.

Chính tay xử lý đàn ông Đông Sa, đối với Diệp Huyền Tần mà nói, là điều tàn nhẫn nhất trên đời này!"

Tuy nhiên, Từ Lam Khiết lại không nghĩ như vậy. Cô cho rằng Diệp Huyền Tần đang ghen và tức giận.

Từ Lam Khiết trêu ghẹo nói: "Chậc chậc, không ngờ đường đường là Thần Soái, ngày thường đàng hoàng nghiêm túc, vậy mà cũng là một bình dấm chua, haha."

Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười, gõ vào đầu TừLam Khiết: "Nói bậy bạ cái gì đó."

Từ Lam Khiết đau đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống: "Anh không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao, đau muốn chết."

Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của Từ Lam Khiết, tâm trạng u ám của Diệp Huyền Tần dường như được quét sạch. "Xin lỗi, anh không phải cố ý, hay là em đánh anh lại đi?"

Từ Lam Khiết hất tay Diệp Huyền Tần ra. “A, ngón tay của em!” Từ Lam Khiết hét chói tai.

Bọn họ rất nhanh đến khách sạn Hoàng Thành, căn phòng tổng thống.

Sự xa hoa và sang trọng của khách sạn sáu sao, ngay cả Từ Lam Khiết cũng phải kinh ngạc.

Bản thân cô cũng là tỷ phú, người thuộc giới thượng lưu, nhưng cô chưa từng nhìn thấy nơi nào xa hoa như vậy ở Thủ đô.

Nhưng Diệp Niệm Quân lại không hứng thú lắm với những loại kiến trúc sang trọng này.

Trong ngày hôm nay cậu bé vừa chạy vừa nhảy, quả thực mệt lả rồi.

Sau khi chỉ ăn một số thức ăn do khách sạn giao tới, liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Sau khi Từ Lam Khiết tắm rửa sạch sẽ, Diệp Huyền Tần nói: "Lam Khiết, ngủ thôi." "Sáng mai chẳng phải anh còn bận bịu công việc sao? Bây giờ cách khi trời sáng còn mấy giờ, anh nghỉngơi một chút đi, trau dồi đủ năng lượng mới có thể đạt được thành quả gấp đôi."

Diệp Huyền Tần khẽ gật đầu: "Lam Khiết, em nghỉ ngơi trước đi nhé." "Anh ra ngoài hút điếu thuốc."

Vâng.

Từ Lam Khiết có thể nhìn ra Diệp Huyền Tần đang có tâm sự, cũng không nói nhiều.

Diệp Huyền Tần bước ra khỏi phòng, châm một điều thuốc rồi đi thẳng lên đỉnh lầu.

Đưa mắt nhìn xung quanh,

Địa điểm cầu phúc và toàn bộ hồ Long Vương thu hết vào tầm mắt.

Đám đông tại địa điểm cầu phúc vẫn chưa tản đi,

Anh có thể lờ mờ cảm thấy rằng có hàng ngàn hơi thở quen thuộc trong đám đông,

Hơi thở của đàn ông Bắc Cương.

Không nghi ngờ gì nữa,

Những người này được đám người Đầu Vuốt Keo

Gián điệp Bắc Cương bồi dưỡng ra.

Anh hít sâu một hơi: "Đi ra."

Huh Huh!

Trên đỉnh lầu ngầm chuyển động

Hàng chục bóng dáng bước ra và cúi đầu trước Diệp Huyền Tân. "Bọn thần, bái kiến Thần Soái."

Giọng nói của họ được đè nén rất thấp, để không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.