“Im miệng.” Sát Lang lập tức nhảy ra và mắng: "Con mẹ nó bớt nói nhảm đi.”
"Anh tôi đã nói rõ ràng thế rồi, muốn đích thân
chủ nhân nhà họ Chung các người đón tiếp anh
ấy."
“Ông tiếp tục nói nhảm, tôi sẽ giết ông!”
Chung Hưng Ly sắp sụp đổ.
Ông ta là môn chủ ngoại môn môn phiệt Chung Thị.
Địa vị trên cả Thần Soái.
Nhưng giờ đây lại bị thuộc hạ của Soái mắng nhiếc, thậm chí còn nói là muốn giết bản
thân.
Sỉ nhục!
Sự sỉ nhục trắng trợn
Ông ta nóng lòng muốn ra lệnh cho hai vị cấp vương đem tên Sát Lang lột da rút gân.
Sát Lang nhảy lên một vị trí cao hơn và hét lên một cách giận dữ với nội bộ môn phiệt Chung Thị. “Chủ nhân nhà họ Chung nghe đây, Thần Soái
ghé thăm môn phiệt Chung Thị, hãy mau ra đón
tiếp. “Trong vòng mười phút không gặp được ông, tôi sẽ giết một đệ tử ngoại môn.”
“Trong vòng nửa tiếng không gặp được ông, tôi sẽ giết một đệ tử nội môn.”
“Trong vòng một tiếng không gặp được ông, tôi sẽ san bằng môn phiệt Chung Thị
Âm lượng của Sát Lang xen lẫn khí thế mãnh liệt, lưu chuyển trong núi, vang vọng khắp đất trời. Dứt lời, Sát Lang nhảy xuống vách đá, một nhát kiểm xuyên qua ngực Chung Mục Tú.
Chung Mục Tú vốn đang hấp hối, trước ngực bị một nhát kiếm đâm vào, toàn thân chỉ co giật một trận,
Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp vang lên, liền rời khỏi thế giới này.
A!
Trái tim của Chung Hưng Ly đã tan nát.
Ông ta trừng mắt nhìn con trai mình bị người khác một nhát kiếm giết chết.
Lại còn ngay trước cửa nhà họ Chung. Sự sỉ nhục, ngay cả nước sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Ông ta,
Không thể nhịn được nữa.
Ông giận dữ mà lớn tiếng rống: “Hai vị ngoại môn cấp vương nghe lệnh.
Hai vị cấp vương được ông dẫn tới liền khẽ
cong lưng: “Xin chờ nhận lệnh.” Chung Hưng Ly chỉ vào Sát Lang: “Giết!”
“Bằng mọi giá, giết cậu ta!”
“Tôi muốn cậu ta đền mạng cho con trai tôi!”
Tiếp lệnh!
Ánh mắt hai vị cấp vương lạnh lùng nhìn Sát
Lang.
Đội quân Sát Lang được Sát Lang dẫn theo lập tức náo động.
Chỉ huy của bọn họ bị uy hiếp.
Phản ứng đầu tiên của họ dĩ nhiên là bảo vệ
chỉ huy.
Nhưng Sát Lang lập tức ra lệnh: “Toàn bộ đội quân Sát Lang nghe lệnh, trận chiến này ai cũng không được nhúng tay vào."
“Tôi cũng muốn đọ sức với cường giả cấp vương của môn phiệt Chung Thị.
“Ai nấy đều nói môn phiệt Chung Thị là tiên môn ở ẩn, cường giả nhiều vô số kể, có thật như lời đồn hay không.”
"Hai vị, xuất chiêu đi."
Độc Lang liền nói: "Sói con, một mình cậu đánh lại hai tên khốn ấy không đấy?”
"Hay là để tôi giúp cậu đi.”
“Biến đi.” Sát Lang mắng: “Con trai, đây là cuộc chiến của bố, không có sự cho phép của bố, cậu không được nhúng tay đấy!”
Độc Lang bĩu môi: “Được rồi. Nếu như cần giúp đỡ thì phải gọi một tiếng bố mới được đấy.” Hai vị vương giả của nhà họ Chung liền phẫn
nộ ngay tức khắc.
Một mình Sát Lang mà dám khiêu chiến với hai vị vương giả.
Với lại, Độc Lang còn dám xưng bọn họ là “tiên khốn”.
Đây thật sự là một sự sỉ nhục trắng trợn Thật không thể nhịn được nữa! Giết
Hai vị vương giả của nhà họ Chung điên cuồng tấn công về hướng của Sát Lang.
Cường giả cấp vương sở hữu thực lực có thể tiêu huỷ cả một khu rừng.
Ba vị cường giả phát huy hết toàn bộ sức mạnh thì có thể mang lại sự uy hiếp huỷ diệt trời