Diệp Niệm Quân đột nhiên hiểu ra: “Bố, hèn gì con cứ cảm thấy vị trí ở góc tây nam của nhà chúng ta có một luồng linh khí nhẹ tỏa ra, chỗ đó nhất định có linh dược.
Gì cơ?
Mấy người Diệp Huyền Tần đều vô cùng vui
mừng.
Cấm địa Lương Yên này luôn cách biệt với thế giới bên ngoài, thích hợp cho sự sinh trưởng của linh dược nhất.
Chỗ này có linh đan diệu dược thì cũng không
có gì là lạ.
Diệp Huyền Tân vội nói: “Tiểu Quân Quân, con mau dắt chúng ta đi tìm.
“Được!”
Diệp Niệm Quân đi phía trước, đám đông cùng đi theo phía sau.
Diệp Huyền Tân nói: “Rõ ràng Tuyết Liên ngàn năm mà Tiểu Bát ngậm về mới được hái xuống.
“Nơi có thể sản sinh ra được Tuyết Liên ngàn
năm nhất định phải là vùng đất thiên, chắc chắn ở
đó còn có những báu vật khác.”
“Nhất định phải tìm ra được rốt cuộc Tiểu Bát đã gắp được bảo bối từ chỗ nào."
Độc Lang nói: “Anh, yên tâm đi.”
“Em sẽ điều hết thú y của Đại đến, nếu bạn họ không trị được cho Tiểu Bát thì em sẽ chém đầu bọn họ.”
"U!"
Cuối cùng, cả đoàn người được Diệp Niệm Quân dắt đến một ngọn núi nhỏ nằm lọt thỏm xuống ở một hơi hẻo lánh của cấm địa Lương Yên.
Diệp Niệm Quân chỉ vào mặt vách núi và nói: “Linh khí đặc biệt chính là được tỏa ra từ đây."
Mọi người ai cũng kinh ngạc, sao đá cứng lại có thể có linh dược sinh trưởng được.
Chắc không phải thể chất cảm nhận của Diệp Niệm Quân là giả đấy chứ?
Diệp Huyền Tần như nhớ ra được điều gì, anh đứng trên một mỏm đá cao nhất và nhìn quanh bốn phía.
Sau một lúc quan sát, Diệp Huyền Tần nói: "Sơn mạch Lương Yên là long mạch của Đại Hạ ta."
"Mà chỗ này chính là phong thủy long huyệt.
“Chắc bên trong ngọn núi này có lăng mộ cổ, có khả năng kỳ trân dị thảo đã sinh trưởng bên trong lăng mộ cổ đó."
“Bất Chí, đánh nát vách núi."
“Vâng!”
Bất Chí đấm một đấm về phía vách núi thì vách núi đột ngột nát vụn ngay.
Qua nhiên phía sau là một sơn động tối đen. Hơn nữa, gần cửa động còn chất mấy bình cổ, rất có khả năng là một lăng mộ cổ.
Người có thể đục núi làm mộ thì có thể là
người bình thường được sao?
Rất có khả năng chỗ này có kỳ trân dị thảo được bồi táng cùng.
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Huyền Tần, cả đám người cẩn thận tiến vào trong.
Quy mô của ngôi mộ này thật sự rất lớn, hai bên mép tường chất đầy các loại tế phẩm bồi tảng, bên trên tường được vẽ đầy tranh bích họa rất đẹp, nội dung tranh là những chuyện thú vị trong cuộc sống của người giàu có thời xưa.
Nhất định chủ nhân của ngôi mộ không phải người giàu có thì cũng là người có quyền.
Bọn họ nhanh chóng đến được địa cung. Ở chính giữa của địa cung đặt một cỗ quan tài. Quan tài được làm toàn bộ bằng gỗ đàn hương, xung quanh có vô số bảo bật nằm ngổn ngang, không khí của sự giàu có lan tỏa khắp nơi.
Diệp Niệm Quân chỉ tay về phía quan tài và nói: “Bố, luồng khí kỳ lạ phát ra từ trong quan tài đó."
“Đi, qua đó xem thử” Diệp Huyền Tần đi về phía trước.
Bất Chí cẩn thận nói: “Cẩn thận cơ quan.
“Nhất định mộ lớn của ngôi mộ này có đặt không ít bẫy.”
Diệp Huyền Tần khẽ mỉm cười và nói: “Trước thực lực mạnh tuyệt đỉnh thì bất cứ cơ quan nào, cạm bẫy nào cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Anh nói xong thì bộc phát ra một luồng sức mạnh, bao vây hết mọi người lại, tạo thành một bức bình phong khí.
Mọi người đều kinh ngạc đến ngây ra. Thần Soái cũng thật sang, lấy sức mạnh làm bia chẳn.
Sát Lang thấy tự ti, mặc dù anh ta đã phong vương nhưng sức mạnh mà anh ta bộc phát ra chỉ có thể miễn cưỡng bao lấy được phi kiếm mà thôi, so với luồng sức mạnh này của Diệp Huyền Trân thì rõ ràng là múa rìu qua mắt thợ.