Diệp Huyền Tần ngồi xổm xuống bế bé Phương Như lên: "Phương Như này, hai chúng ta cùng ra ngoài giúp mẹ cháu xả giận được không nào? "Dạ được a."
Bé Phương Như vội gật đầu đồng ý.
Diệp Huyền Tần mở cửa, bước chân vững chãi bước ra ngoài. "Dừng tay lại cho ông!" Diệp Huyền Tần ép giọng xuống thấp, nghe giống như tiếng đã thủ gầm gừ.
Trên người anh tỏa ra một luồng khí tạo nên một cơn gió lốc nhỏ làm không khí trong phòng đột ngột giảm xuống mấy độ.
Giọng nói của Diệp Huyền Tần cùng với sự thay đổi bất thường ở trong phòng làm bốn gã võ sư sinh ra cảm giác sợ hãi tận sâu trong lòng.
Bọn chúng cũng bị tiếng nói này làm cho dừng lại.
Nhưng khi phát hiện chỉ có một mình Diệp Huyền Tần thì bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm.
Khí thế vừa rồi còn làm bọn chúng tưởng rằng xung quanh đây giấu diếm một đám người vô cùnglợi hại chứ. "Ha ha ha."
Gã võ sĩ có hình xăm trên người cười lạnh lẽo: "Không ngờ mày vẫn còn ở đây." "Mày không chạy trốn cũng xem như một thắng đàn ông"
Tổng Thanh Nhàn bị dọa mất hồn, vội vàng lao tới, quát lớn với Diệp Huyền Tần. "Ai bảo anh đi ra, mau về lại cho tôi!" "Chuyện này không liên quan đến anh ta, các người đừng làm khó bọn họ." "Có chuyện gì thì cứ tính với tôi, bọn họ không có lỗi gì cả."
Tổng Thanh Nhàn vừa nói vừa xô đẩy Diệp Huyền Tần về phòng ngủ.
Nhưng Diệp Huyền Tần vẫn lù lù đứng đó, giống như một gốc cây cao lớn, với sức lực của Tổng Thanh Nhàn cơ bản không thể đẩy lùi được anh. Có lẽ được tiếp thêm can đảm từ Diệp Huyền Tần, bé Phương Như cũng chỉ ngón tay nhỏ bé non nớt vào bốn gã võ sĩ nói: "Bọn họ là người xấu." "Chú ơi, chủ có thể giúp bé Phương Như đuổi hết mấy người xấu này ra ngoài được không?"
Diệp Huyền Tân gật đầu: "Tất nhiên không thành vấn đề, mấy người này cứ giao cho chú." "Ha ha."
Bốn gã võ sĩ cười to: "Con nhóc thổi tha, nhóc nói không sai, bọn ta đều là người xấu""Nhóc sắp rơi vào tay người xấu rồi vậy nói thử xem, đám người xấu bọn ta sẽ đối xử với một con nhóc như mày như thế nào?" "Con nhỏ này mắt rất tốt... Chúng ta đem mắt của nó bản cho bệnh viện được đấy." "Không riêng gì mắt còn có thận và tim của nó nữa." "Đúng rồi, còn có máu trên người nó nữa, ha ha!"
Tổng Thanh Nhàn nghe thế thì dựng cả tóc gáy, tâm hồn điên cuồng run rẩy.
Cô ta không dám tưởng tượng nếu Phương Như rơi vào tay bọn chúng thì hậu quả sẽ thảm ra sao.
Cô ta theo bản năng ôm lấy bé Phương Như đi đến gần cửa sổ. "Các người. Các người không được qua đây. 11 "Tiến thêm một bước nữa chúng tôi sẽ nhảy xuống chết cho các người xem." "Các người muốn báo thù, cứ đến tìm tôi, tôi sẽ đồng ý làm theo bất cứ chuyện gì các người bảo... Chỉ cầu xin các người hãy thả cho con gái tôi rời khỏi đây."
Bốn gã võ sĩ ồn ào: "Nhảy đi... Cô có giỏi thì nhảy đi." "Nhảy xuống rồi coi như cô tự sát, chả liên quan gì đến bọn này hết, còn đỡ mất công mất sức tìm cách rửa sạch tội cho mình." "Con bé kia da non thịt mềm, nếu mà ngã xuống chắc sẽ thành đống thịt nát... "Oe oe, nghĩ vậy thật con mẹ nó buồn nôn.""Ha ha ha."
Tống Thanh Nhàn đã bị ép đến đường cùng, cô ta vô cùng hoảng hồn. "Nói đủ chưa?" Diệp Huyền Tần đã sớm tức giận lên đến đỉnh điểm.
Anh thật sự không ngờ trên đời này lại có loại người độc ác tàn nhẫn đến mức ngay cả đứa bé cũng không tha.
Mà đối phương còn là võ sĩ.
Bọn chúng chính là sự sỉ nhục đối với những người học võ.
Loại người này không xứng tồn tại trên đời.
Sự chú ý của bốn gã võ sĩ đến lúc này mới tập trung trên người Diệp Huyền Tần.
Bọn chúng bắt đầu đùa giỡn anh. "Ha ha, nhóc con, mày từng nghe câu liệu cơm mà gắp mắm chưa?" "Nếu muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải có bản lĩnh kia mới được." "Tao thấy thể chất cơ thể mày cũng không phải dạng tầm thường, khí thế mạnh mẽ như vậy chắc cũng là người luyện võ. "Bây giờ bọn tao cho mày một con đường sống, gia nhập với bọn tao, bọn tao đảm bảo nửa đời sau của mày sẽ vinh hoa phú quý, thấy sao hả?"
Diệp Huyền Tần vừa đứng tỏa ra khí thế bảo vệ Tống Thanh Nhàn và bé Phương Như để bọn họ không nhảy xuống lầu, vừa bước về phía bốn gã võ sĩ.