Chiến Thần Phong Vân

Chương 1612: Chương 1612: Tiền đồ Nghịch thiên






Bọn họ không thể hiểu nổi, cổ võ không truyền cho người ngoài, sao có thể trở thành Tuyệt Đỉnh được chứ.

Mà kinh khủng nhất chính là thần soái Diệp Huyền Tần thế nhưng chỉ mới đến tuổi lấy vợ sinh con.

Mới tuổi lấy vợ sinh con đã thành Tuyệt Đỉnh rồi, tiền đồ như vậy thật sự rất nghịch thiên.

Bốn vị lão tổ Tuyệt Đỉnh năm đó đã kinh diễm một thế hệ rồi, bây giờ so sánh với Diệp Huyền Tần thì lại có vẻ vô cùng bình thường.

Chung Thiên Thanh ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng chết!

Phải xin trợ giúp!

Ông ta vỗ mạnh vào ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Ông ta tiêu hao một phần căn cơ để tăng sức mạnh lên!

Trong nháy mắt sức mạnh của ông ta đã tăng vot.

Ông ta liệu mạng dốc hết toàn bộ sức lực thoát ra khỏi phạm vi của khí kình đại dương, sau đó ngửa cổ lên trời hét lớn: “Bốn vị lão tổ, xin hãy nhanh đến cứu mạng!

Ôi!

Một tiếng than thở, lại giống như được truyền đến từ chân trời xa.

Theo đó, một luồng khí kình hải dương mang theo uy thế hủy diệt vạn vật ép đến.

Khí kình hải dương của đối phương và khí kình hải dương của Diệp Huyền Tần va chạm với nhau, đã sinh ra một vụ nổ lớn.

Đủ để nổ tung hủy diệt trời đất!

Trong chớp mắt vụ nổ đã xé rách không gian, ánh sáng gấp khúc, mặt đất nứt ra, ngày tận thế! Một giây sau, khí kình hải dương của hai bên đều thu lại.

Khí kình hải dương của Diệp Huyền Tần rút về trong cơ thể của Diệp Huyền Tần.

Khí kình hải dương của đối phương thì biến mất ở phía chân trời mờ mịt.

Diệp Huyền Tần nhìn về phương xa, trên mặt

xuất hiện nụ cười. Cuối cùng tuyệt thế Tuyệt Đỉnh cường giả cũng xuất hiện!

Vậy ra bốn đại môn phiệt ẩn thế lánh đời chính là những lá bài chưa lật

Đúng lúc, hôm nay sẽ diệt luôn những lá bài chưa lật tứ đại môn phiệt lánh đời, diệt trừ tận gốc.

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Nếu ông không phải là con rùa đen rụt đầu thì hãy hiện thân ra đây đi!”

Sắc mặt của ba đại môn chủ thay đổi. Cái tên hung hăng càn quấy này dám nhục nhã lão tổ là rùa đen rụt đầu.

Hắn đây là đang muốn tìm đường chết.

Nhưng không ngờ lão tổ thế nhưng không hề tức giận, ngược lại còn truyền đến tiếng cười ha ha.

Sau đó một bóng người từ trên trời hạ xuống, đứng chỗ cách Diệp Huyền Tần mười thước. Đây là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc đồ

cổ trang, tiên phong đạo cốt, như một ông tiên.

Gương mặt ông ta trông rất hiền lành, dùng ánh mắt đánh giá cao nhìn Diệp Huyền Tần.

“Không ngờ thế ngoại lại có thiên tài như thế này, mới ba mươi tuổi đã là Tuyệt Đỉnh.

“Vận may của cậu thật không thể đánh đồng với người thường được.” Diệp Huyền Tẫn đánh giá đối phương: “Ông là

ai? Sao tôi chưa thấy ông bao giờ?”

Lão tổ cười cay đằng: “Tôi là lão tổ nhà họ Chung, là người sống ở cuối thời nhà Thanh.

“Lúc tôi đã có tiếng tăm thì bố của cậu vẫn chưa được sinh ra.

“Lúc tôi lui về ở ẩn thì bôd cậu vừa mới tập đi.” “Cho nên cậu chưa từng thấy tôi cũng là chuyện hết sức bình thường.

Diệp Huyền Tần nhìn ông ta: "Đúng là một lão yêu quái.!”

“Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?” “Không có, vậy thì bắt đầu đánh đi.”

Lão tổ nhà họ Chung ngây ra một lúc, sau đó dở khóc dở cười: “Anh bạn nhỏ đúng là người rất cổ chấp.

“Trước tiên không vội vàng động tay, trước hết tôi muốn giới thiệu mấy người bạn với cậu!

“Các ông, hiện ra đi!”

Sau đó, ba hướng tây, bắc, nam, ba ông lão khác nhau nhảy ra.

Bọn họ chuyển thành tư thế bao vây, đứng bốn phía xung quanh Diệp Huyền Tần.

Dáng vẻ của bọn họ cũng không khác lão tổ nhà họ Chung lắm, giống như tiên ông hạ phàm. Khỏi phải nói, bọn họ là lão tổ ba nhà môn phiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.