Sói Hoang cực kì vui sướng: “Ha ha, năm đó tên nhóc thối tha kia nói sẽ giới thiệu em gái cho em, em nhất định phải đòi cậu ta thực hiện lời hứa”
Diệp Huyền Tần trâm ngâm nói: “Đừng vui mừng quá sớm, hiện tại anh cũng không rõ Sát Lang sống chết như nào…
Dù sao cậu ta cũng đã không liên lạc với anh nhiều năm như vậy”
“Em lập tức điều tra ngõ số tám ở thủ đô xem có hộ gia đình nào trùng khớp với thông tin về Sát Lang không”
Sói Hoang: “Không thành vấn đề, em sẽ kiểm tra ngay!”
Gần như ngay sau khi cúp điện thoại, Từ Lam Khiết lại gọi đến.
Diệp Huyền Tân nghe máy.
Giọng điệu của Từ Lam Khiết có chút không vui: “Huyền Tân, bây giờ anh đang ở đâu thế?”
Diệp Huyền Tân đáp: “Anh đang trên đường về nhà, Lam Khiết có chuyện gì vậy?”
Từ Lam Khiết thở dài: “Bây giờ, anh hãy đến ngay phần mộ tổ tiên của nhà họ Từ ở Thành phố Giang một chuyến”
Diệp Huyền Tân nghe thấy lờ mờ bên kia điện thoại có tiếng khóc.
Điều này khiến Diệp Huyền Tân tức giận.
Chết tiệt, lẽ nào nhà họ Từ ở thành phố Giang không chịu truyền lại vị trí gia chủ cho Lam Khiết, cố tình gây khó dễ cho gia đình Lam Khiết?
Đám chó má này đúng là thật liều lĩnh.
“Anh sẽ đến ngay” Diệp Huyền Tân cúp máy và nói với Chuột Con: “Chuột Con, đến phần mộ tổ tiên của nhà họ Từ ở thành phố Giang”
“Được” Chuột Con tăng ga! Sau nửa tiếng, bọn họ đến phần mộ tổ tiên của nhà họ Từ ở thành phố Giang.
Nhà họ Từ ở thành phố Giang và người nhà họ Từ ở Tân Hải đều có mặt ở đây.
Nét mặt họ nghiêm trang, cảm xúc thì lần lộn Ông nội của Từ Lam Khiết – Từ Hiên Lâm, khóc như mưa, nước mắt rơi lã chã.
Diệp Huyền Tân có ấn tượng không tốt về Từ Hiên Lâm.
Trước đây, ông ưu ái gia đình con trai cả, lạnh nhạt với gia đình Từ Huy Hoàng, thậm chí còn vì con trai cả mà khắp nơi gây khó dễ cho Từ Huy Hoàng Mãi về sau, ông mới phát hiện ra rằng con trai cả của mình là Từ Huy Hùng muốn giết mình để thừa kế gia sản, sau đó ông mới dần dần quý gia đình của Từ Huy Hoàng hơn.
Chẳng qua, ai bảo ông là ông nội của Từ Lam Khiết chứ?
Lúc này vẫn cần anh ra mặt thay cho ông.
Anh lạnh lùng nói: “Là ai ăn hiếp ông nội, tự mình đứng ra đánh gấy một chân!”
Từ Lam Khiết vội vàng bước tới nói: “Huyền Tân, đừng nói linh tinh, không ai bắt nạt ông nội”
Diệp Huyền Tân cau mày: “Vậy thì ông nội khóc vì cái gì?”
Đột nhiên Từ Hiên Lâm vội vàng đứng dậy và quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tân.
“Huyền Tân, ông nội… trời ơi, ông nội không biết phải cảm ơn con như nào”
Diệp Huyền Tân có chút sững sờ.
Bây giờ ông già này hiểu đối nhân xử thế rồi à?
Từ Lam Khiết và Từ Huy Hoàng cực kì ngạc nhiên, vội vàng chạy lên đỡ Từ Hiên Lâm dậy.
“Ông nội, sao ông lại quỳ xuống trước Huyền Tân? Anh ấy là cháu rể của ông mà”
“Bố à, bố mau dậy đi. Chúng ta đều là người một nhà. Nếu bố muốn cảm ơn, chỉ cần nói lời cảm ơn là được rồi”
Lý Khả Diệu hơi bất mãn với Từ Lam Khiết và Từ Huy Hoàng chạy ra đỡ Từ Hiên Lâm dậy.
Con rể của bà ấy là rồng trong biển người, đã giúp ông cụ lấy lại nhà họ Từ ở thành phố Giang, ông cụ quỳ lạy cảm ơn là điều nên làm, có gì đâu mà hai người phải ngăn cản.
Diệp Huyền Tân cũng đưa tay ra đỡ Từ Hiên Lâm dậy: “Ông nội đang yên đang lành, ông quỳ xuống dập đầu với cháu làm gì”
Từ Lam Khiết vội vàng giải thích cho Diệp Huyền Tân hiểu.
Thì ra lúc Từ Hiên Thắng và Từ Hiên Lâm còn trẻ, nhà họ Từ ở thành phố Giang đang vào thời kỳ hoàng kim, trong nội bộ không ngừng tranh đấu.
Sau đó, trong cuộc chiến tranh giành vị trí gia chủ, Từ Hiên Lâm thua trận, bị Từ Hiên Thắng đuổi khỏi nhà họ Từ ở thành phố Giang.
Những năm gần đây, để trở về với nhà họ Từ ở thành phố Giang, Từ Hiên Lâm phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Từ ở thành phố Giang, lúc nào cũng phải bày ra vẻ mặt tươi cười, hèn mọn như chó, nhưng thứ mà ông đổi được chỉ là càng ngày càng bị xa lánh, bị xem thường.
Bây giờ, chẳng những Diệp Huyền Tân giúp bọn họ quay về nhà họ Từ ở thành phố Giang, thậm chí còn lấy lại được cả vị trí gia chủ, Từ Hiên Lâm không cảm kích mới là lạ.