Con cổ trùng này được đích thân Diệp Huyền Tần lấy từ dân trong thôn gia súc để cho Lưu Cửu Vạn sử dụng để đối phó những tình huống như thế này.
Địa Ma Vương liếc nhìn rồi hài lòng gật đầu: “Chà, không tệ.”
“Được rồi, Lưu Cửu Vạn, bây giờ ông có thể lui ra rồi. Ông hãy tiếp tục trồng chừng thôn gia súc cho tôi, nếu có bất kỳ bất thường nào thì phải thông báo cho kịp thời cho tôi biết.”
“Rõ!”
Lưu Cửu Vạn ra khỏi phòng.
Khi ra khỏi phòng, ông ta nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta phải cực kỳ thận trọng khi đối phó với ba ác ma này, nếu tâm lý ông ta kém thì đã bộc lộ sơ hở ngay tại hiện trường.
Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc nhìn quanh dãy nhà tre.
“Ở đây tổng cộng có hơn 30 căn nhà tre, rốt cuộc là mấy người kia bị nhốt ở phòng nào vậy?”
“Tìm từng cái một là không thực tế, khả năng bị lộ là cực cao..."
“Thực sự là rất đau đầu."
Đang đau đầu thì đột nhiên có người đi bên cạnh.
Ông Lưu nhìn thoáng qua đã nhận ra đối phương, đó là cánh tay phải của Địa Ma Vương, ông Vương.
Nói đến ông Vương thì cũng là lạ. Ở đây có một phòng ăn đặc biệt và mọi người đều đến nhà ăn này ăn rất đúng giờ.
Nhưng mà ông Vương nhất quyết phải giao cơm cho người khác mỗi ngày. Lưu Cửu Vạn đặc biệt chú ý đến vấn đề này, ông ta phát hiện cho dù mọi người ở đây đều đến nhà ăn ăn cơm thì ông Vương vẫn tiếp tục giao đồ ăn cho người khác.
Lưu Cửu Vạn từng tự hỏi, chính xác thì ông Vương này đã giao cơm cho ai? Vẫn còn những người ở đây mà ông ta không biết sao?
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì người được ông Vương giao cơm có thể là mục tiêu của Diệp Huyền Tần, Tổng Đại Hành và Phương Đức Duệ. Nếu ông ta đi theo ông Vương thì chắc chắn có thể tìm thấy vị trí của hai người đó.
Tuy nhiên, xác suất đi theo mà bị phát hiện quá cao.
Con mắt Lưu Cửu Vạn đảo một vòng, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý hay.
Theo dõi bí mật không được thì ông ta sẽ ngang nhiên đi theo ông Vương.
Ông ta vội vàng tiến lên chào hỏi ông Vương: “Ông Vương, chào ông.”
Ông Vương quay đầu nhìn Lưu Cửu Vạn, vẻ mặt có chút cảnh giác: “Ông Lưu, ông ở đây làm gì vậy, không đi nhà ăn ăn cơm sao?”
Lưu Cửu Vạn nói: “Ồ, tôi vừa đến thôn gia súc để lấy cổ trùng trưởng thành cho Địa Ma Vương, tôi vừa mới vừa bàn giao công việc nên chưa có thời gian đi ăn.”
"Ờ."
Ông Vương không nghi ngờ gì ông Lưu.
Lưu Cửu Vạn cười thần bí: “Ông Vương, lại đi đưa cơm à.”
Ông Vương gật đầu: "Ừ."
Lưu Cửu Vạn nói: “Ông đang giao cơm cho ai vậy?”
Sắc mặt ông Vương nhất thời thay đổi: “Ông hỏi cái này làm gì?”
Lưu Cửu Vạn nói: “Ha ha, tôi chỉ nói đùa với ông thôi, thật ra tôi cũng biết ông đang giao cơm cho ai.”
Ông Vương bắt đầu thở gấp hơn: “Vậy thì nói cho tôi biết, tôi đang giao com cho ai?"
Lưu Cửu Vạn: “Một người họ Tống và người kia là họ Phương”
“Chết tiệt!”
Ông Vương nắm lấy cánh tay của Lưu Cửu Vạn và kéo đến góc tường: “Lưu Cửu Vạn, ông lấy tin tức ở đâu?”
“Không quan tâm làm sao ông biết, nếu ông dám để lọt ra ngoài thì tôi có thể đảm bảo đàn chủ sẽ lấy mạng của ông!”
Lưu Cửu Vạn nói: “Ông cho rằng làm sao tôi biết được? Đương nhiên là đàn chủ nói cho tôi biết rồi!”
“Đàn chủ nói ông đã xin nghỉ ngơi mấy ngày, muốn về nhà thăm họ hàng. Do đó đàn chủ để tôi giúp ông đi đưa cơm mấy ngày này!”
Ông Vương nghi ngờ nói: “Thật sao? Đàn chủ hứa cho tôi nghỉ sao?”
Lưu Cửu Vạn: “Nếu không thì tại sao đàn chủ lại tiết lộ sự tồn tại của hai người đó cho tôi và để tôi thay ông đưa cơm chứ?”
Ông Vương gật đầu, đã tin bảy tám phần: “Nói vậy cũng đúng.”