Diệp Niệm Quân nói: “Nhưng cháu còn phải ở lại đây đợi bố mẹ.”
Chiến thần Côn Luân nói: “Bố mẹ cháu có khi đang ở cùng với chủ Độc Lang của cháu đó.”
Thật sao?
Diệp Niệm Quân vui mừng: “Được, cháu cùng ông ngoại đi tìm chú Độc Lang. “Đúng rồi ông ngoại, ông ở đây đợi cháu một lát.” Diệp Niệm Quân chui vào sơn động cô bé và Từ Lam Khiết đang tạm thời dừng chân.
Không bao lâu thì liền đi ra.
Trong tay cô bé còn đang nắm một nắm kẹo.
Diệp Niệm Quân đưa cho chiến thần Côn Luân một viên kẹo sau đó liền cất số kẹo còn lại đi. Chiến thần Côn Luân trêu Diệp Niệm Quân: “Tiểu
Quân Quân, cháu có nhiều kẹo như vậy sao lại chỉ cho ông ngoại có một viên vậy.
Diệp Niệm Quân nói: “Ông ngoại, số kẹo còn lại này đều là cho chú Độc Lang, chú Sát Lang, ông nộiBất Chí, ông nội Sở và ông thôn trưởng, mỗi người một viên.”
Chiến thần Côn Luân nói: “Vậy thì cũng còn dư lại không ít kẹo mà.”
Diệp Niệm Quân ngại ngùng cười cười: "Số kẹo còn lại cháu để dành cho mèo nhỏ.” “Ông nói xem mèo nhỏ sẽ thích ăn kẹo không.”
Chiến thần Côn Luân cười lớn lên.
Trên đời này.
Chắc cũng chỉ có Độc Lang và Diệp Niệm Quân là dám gọi Hổ Vương là mèo nhỏ thôi.
Chuyện không thể chậm trễ.
Chiến thần Côn Luân lập tức hành động dẫn Diệp Niệm Quân đi về phía Bắc Cương.
Ông ta phải lập tức tận mặt xác nhận với đám người Độc Lang rằng ở Bắc Cương rốt cuộc Thần Soái đã gặp phải chuyện gì, mà khi quay về lại trở nên bất thường như vậy.
Hoặc là nói.
Thần Soái mà bọn họ gặp được, rốt cuộc có phải Thần Soái thật hay không.
Chiến khu Bắc Cương.
Đám người Độc Lang vẫn còn chưa biết gì về những hành động của Diệp Hiến Tần ở Núi Thần.
Bọn họ vẫn đang phải người lục tìm tung tích của Cầu Bá Vương.
Tuy Diệp Huyền Tần đã bảo bọn họ không cần tiếp tục truy tìm tung tích của Tang Ba Vương nữa.Nhưng Cầu Bá Vương thật sự có uy hiếp quá lớn đối với Đại Hạ, sao bọn họ dám để mặc cho Cầu Bá Vương tự do ngoài vòng pháp luật được.
Chẳng qua.
Bọn họ đã tìm kiếm suốt mấy ngày rồi mà vẫn không hề tìm ra được chút bóng dáng nào của Cầu Bá Vương.
Thậm chí ngay cả chút dấu vết cũng không có. Điều này khiến đám người Độc Lang cực kỳ hoài nghi.
Không biết Cầu Bá Vương có phải đang trốn dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc hay không.
Nhưng Diệp Huyền Tần đã ra lệnh cấm không cho bọn họ xuống dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc.
Nên bọn họ cũng không dám tự ý xông vào.
Độc Lang triệu tập đám người Sát Lang, ông Sở, Bất Chí, ông thôn trưởng lại.
Sau đó mở một cuộc họp giữa các quan chức cấp cao ở Bắc Cương.
Độc Lang đầu tiên là nêu rõ chủ đề của cuộc họp lần này. “Hiện nay chúng ta đã lục soát hết một lượt trong chiến khu Bắc Cương rồi nhưng vẫn không tìm ra được chút tung tích nào của Cầu Bá Vương.” “Tôi cực kỳ hoài nghi Cầu Bá Vương kia đang trốn bên trong Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc.” “Tôi cảm thấy chúng ta rất cần thiết phải xuống dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc thăm dò một phen.Ông thôn trưởng nói: "Nhưng thiếu chủ đã ra lệnh cấm không cho chúng ta xuống dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc rồi mà.” “Nếu như tự ý xông vào, làm trái lại ý của thiếu chủ, chỉ sợ...
Bất Chí nói: “Dù sao tôi cũng không phải thuộc hạ của Thần Soái, không cần phải nghe theo lệnh cậu “Tôi đồng ý xuống dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc thăm dò một phen.
Ông Sở suy nghĩ kỹ càng sau đó nói: “Làm trái lại ý của Thần Soái là chuyện nhỏ, chủ yếu sợ rằng sẽ làm hỏng đại sự của Thần Soái.” “Thần Soái không cho phép chúng ta xuống dưới Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc, chắc chắn là có suy nghĩ của cậu ấy, nói không chừng đây là bố cục do cậu ấy xây dựng nên. “Nếu như làm hỏng bố cục của Thần Soái vậy hậu quả chúng ta thật sự không gánh vác nổi.” Một câu nói của ông Sở khiến tất cả mọi người đều bình tĩnh lại.
Độc Lang thở dài nói: “Vậy thôi được rồi.” “Chuyện thăm dò Đoạn Trường Tuyệt Tình Cốc này cứ để đó đi, đợi anh tôi về lại rồi tính.
Tan hop!
Mọi người vừa mới tản ra không lâu.
Thì Độc Lang liền lén lút lần mò chuồn ra khỏi lều quân doanh, sau đó một đường chạy về phía Đoạn