Diệp Huyền Tần lúc này mới dừng bước, nâng Kiều Diễm từ trên mặt đất lên: “Kiều Diễm, đứng dậy nói.”
“Không, tôi có tội.” Cô ta khóc nức nở như mưa: “Tôi chết không đủ để chuộc tội lỗi của tôi.”
Dưới sự khuyên bảo nhiều lần của Diệp Huyền Tần, cảm xúc Kiều Diễm lúc này mới bình tĩnh hơn rất nhiều, kể lại câu chuyện của mình.
Kiều Diễm từ khi sinh ra thì bố mẹ đều chết, cô ta ăn cơm của trăm nhà mà lớn lên, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của bố và mẹ, một người cô ta đơn, gian nan.
Những năm trước, Kiều Diễm ra ngoài hải thuốc, kết quả là trên một ngọn đồi hoang vắng, vô tình bị một con rắn độc cắn một miếng.
Thật trùng hợp, thuốc rắn mà Kiều Diễm vẫn mang theo bên mình đã bị
mất lúc nửa đường. Nếu không có thuốc đó, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Giữa cuộc sống đang gặp nguy hiểm, một người anh em tình cờ đi ngang qua, phát hiện ra một người đàn bà bị thương nặng hôn mê.
Anh ta lập tức tiến hành cứu Kiều Diễm, thành công cứu mạng Kiều Diễm về.
Chỉ là, Kiều Diễm mới bắt đầu bị bệnh, thân thể suy yếu, không thể đi lại được. Người đàn ông kia liền ở bên cạnh Kiều Diễm, tỉ mỉ chăm sóc cô ta, cho đến cơ thể Kiều Diễm khôi phục bình thường.
Chàng trai đó cẩn thận chăm sóc, chạm đến trái tim Kiều Diễm, hai người cuối cùng quyết định ở cùng một chỗ. Không thể ngờ, anh trai đó là một người Hắc Miêu. Vào thời điểm đó, Hắc Miêu và Bạch Miêu vẫn đang trong giai đoạn đối đầu, hai người nhất định không nhận được sự đồng ý và chúc phúc của gia tộc.
Không có cách nào, họ chỉ có thể lén lút gặp nhau, không dám để cho bất cứ ai phát hiện ra.
Mấy ngày trước, người đàn ông Hắc Miêu bỗng nhiên tìm được Kiều Diễm, tỏ vẻ anh ta có biện pháp để hai người ở bên nhau mãi mãi.
Kiều Diễm tự nhiên mừng rỡ, vội vàng hỏi người đàn ông Hắc Miêu biện pháp gì.
Người đàn ông Hắc Miêu kia nói, Kiều Diễm ở Bạch Miêu không bố không mẹ, không có người thân, tại sao không gia nhập Hắc Miêu?
Một khi Kiều Diễm gia nhập Hắc Miêu, anh ta sẽ lập tức kết hôn với Kiều Diễm.
Kiều Diễm hầu như không suy nghĩ đã nhanh chóng từ chối.
Mặc dù cô ta không có bố, không mẹ, nhưng lớn lên từ bữa ăn của trăm gia đình, dân làng là gia đình của cô ta, là mối quan tâm của cô ta, làm thế nào cô ta có thể vì những người yêu thương, và bỏ rơi gia đình, từ bỏ sự nuôi dưỡng gia đình cô ta lớn lên.
Cuối cùng, anh trai Hắc Miêu bất lực đưa ra một quyết định quan trọng: anh ta phải quay lưng lại với Hắc Miêu, đầu hàng Bạch Miêu.
Trong lòng Kiều Diễm cảm động không thôi.
Một người con trai, sẵn sàng từ bỏ quê hương của mình thì cũng có thể tưởng tượng tình cảm của anh ta dành cho mình.
Chỉ tuy nhiên, Hắc Miêu muốn gia nhập Bạch Miêu, trở thành một thành viên của Bạch Miêu, cần bản mệnh của anh ta được tổ trùng của Bạch Miễu làm chủ.
Mà tổ trùng là căn cơ của Bạch Miêu, bí mật trong bí mật, không thể dễ dàng để cho người ngoài gặp.
Kiều Diễm không muốn mạo hiểm như vậy, cô ta thà hai người âm thầm gặp gỡ cả đời.
Chàng trai Hắc Miêu này mất hứng, nói anh ta vì Kiều Diễm, tình nguyện vứt bỏ gia hương của mình, nhưng Kiều Diễm lại đến cả chút nguy hiểm này cũng không chịu mạo hiểm, cái này trả giá không công bằng.
Hơn nữa Kiều Diễm rõ ràng là không tin Hắc Miêu kia, anh ta đề nghị chia tay.
Dưới uy hiếp chia tay, Kiều Diễm rất cục vẫn mềm lòng, đồng ý dẫn anh chàng Hắc Miêu đi gặp tổ trùng của Bạch Miêu.
Ai ngờ nhìn thấy Tổ trùng của Bạch Miêu, Hắc Miêu tiểu ca chỉ đưa tay sờ sờ Tổ trùng của Bạch Miêu, liền đổi ý.
Khi Kiều Diễm cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy đối phương không buông được Hắc Miêu, cũng không có gì đáng trách.
Cho đến khi, tộc trưởng phát hiện tổ trùng bị thương, sắp chết, Kiều Diễm