Chiến thần Côn Luân cùng Thiên Hành Kiện hai mắt nhìn nhau, song cả hai đều yên lặng.
Diệp Huyền Tần ước chừng năm mươi vị cường giả Phong Vương, sáu trăm pho tượng chiến thần.
Chiến thần Côn Luân dù có lá bài chưa lấy ra, nhưng cũng không đủ nhiều cường giả như vậy.
Cuối cùng.
Chiến thần Côn Luân thận trọng nói: "Tôi hỏi cậu, hiện tại thực lực của Diệp Huyền Tần đã đạt đến trình độ nào rồi."
"Anh ta tự bạo căn cơ, hẳn là đã trở thành phế nhân rồi đi."
Chung Kim Dương nói: "Từ đầu đến cuối đối phương đều chưa từng xuất thủ, hẳn là đã trở thành phế nhân."
Chiến thần Côn Luân thả lỏng đôi chút nói: "Chỉ cần anh ta không phải là Tuyệt Điện thì tôi nhất định có thực lực chém chết anh ta."
"Thiên Hành Kiện, đi chọn mười vị cường giả Phong Vương tinh anh đến."
Chung Kim Dương thận trọng nói: "Chiến thần Côn Luân, đối phương có đến năm mươi vị cường giả Phong Vương."
"Bên ta chỉ tìm mười vị cường giả Phong Vương, có phải hay không quá yếu."
Thiên Hành Kiện cũng gật đầu một cái: "Đúng vậy vua cha, chiến lực hai bên cách nhau quá xa."
Chiến thần Côn Luân thở dài: "Hôm nay, chỉ có thể vận dụng lá bài tẩy của chúng ta."
Thiên Hành Kiện nhất thời khẩn trương: "Vua cha nghĩ lại đi."
"Lá bài tẩy của chúng ta, còn chưa có thử nghiệm ngoài thực tế. Hiện tại đã lấy nó ra dùng thì nguy hiểm quá lớn..."
Chiến thần Côn Luân: "Nguy hiểm lớn hơn nữa cũng không bằng uy hiếp mà Diệp Huyền Tần mang đến cho chúng ta."
"Diệp Huyền Tần sống lâu hơn một ngày bố liền bất an một ngày."
"Cứ theo lời ta nói mà làm."
Vâng!
Thiên Hành Kiện chỉ có thể đáp ứng.
Nửa giờ sau.
Chiến thần Côn Luân với mười vị cường giả Phong Vương, cùng với đội ngũ năm mươi nghìn người còn sót lại của Chung Kim Dương, hùng hùng hổ hổ đánh đến cấm khu Lương Yên.
Cấm khu Lương Yên.
Diệp Huyền Tần đã sớm đoán được Chung Kim Dương sẽ mời chiến thần Côn Luân trợ giúp trận này cho nên đã sớm chờ ở bên ngoài cấm khu.
Nhìn thấy chiến thần Côn Luân cùng với Chung Kim Dương đến.
Đáy lòng của Diệp Huyền Tần đang treo lơ lửng trên không cũng buông xuống.
Hôm nay, nhất định phải tiêu diệt cái bọn loạn thần tặc tử chiến thần Côn Luân này trả thù cho đội cảm tử của Lang Vương!
Đồng thời sống bắt Chung Kim Dương.
Yêu cầu Chung Kim Dương mang bọn họ đến thần sơn, chữa thương cho Lam Khiết.
Chiến thần Côn Luân thật nhìn thấy chiến thần Côn Luân giả thì liền nổi giận không chỗ phát tiết.
Đám chó má giả mạo mình còn điều khiển người của mình.
Thậm chí còn bắt con trai Thiên Hành Kiện của mình phải cúi đầu xưng thần, cam chịu là nô ngựa.
Chém nó thành nghìn mảnh cũng không hết giận. Chiến thần Côn Luân giả dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền Tần: "Không nghĩ tới cái mạng của mày cũng quá cứng rắn đi, đến hiện tại cũng chưa chết"
"Có điều, hiện tại căn cơ của mày đã bị phế bỏ. Cho dù là sống hay chết thì cũng không khác nhau là bao.
Diệp Huyền Tần cười nhạt: "Phế nhân, vẫn có thể chém ông như bình thường."
Cuồng vọng!
Chiến thần Côn Luân giả trợn mắt nhìn: "Diệp Huyền Tần, mày còn có di ngôn gì, thì cứ nói ra."
Diệp Huyền Tần lắc đầu: "Xin lỗi, tôi sẽ không nói với ông cơ hội trăn trối!"
Thiên Hành Kiện không nhìn nổi nữa.
Cậu ta giận dữ nói: "Họ Diệp kia, lần trước mày thoát chết trong đường tơ kẽ tóc cũng coi như là mày mạng lớn."
"Hôm nay, tao nhất định phải tự tay chém chết mày!"
Chiến thần Côn Luân thật mồ hôi lạnh chảy ròng.
Tên phế vật không đầu óc này làm sao có thể nhục mạ Thần Soái Diệp Huyền Tần.
Nào ngờ Thần Soái đã là cường giả mạnh nhất, chỉ bằng ông, còn muốn chém Thần Soái.
Đơn giản chính là nói mở đi.
Chiến thần Côn Luân vội vàng đứng ra, cả giận nói: "Thằng nhãi ranh, im miệng."
"Nhanh chóng ra ngoài nói xin lỗi với Thần Soái."
Chiến thần Côn Luân thật vừa mở miệng, nhất thời khiến toàn trường đều khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều ngu người. Tình huống gì đây?
Tại sao lại có thêm một vị chiến thần Côn Luân!
Hơn nữa, người kia lại trong trận doanh của phe địch.