Nếu không vì Diệp Niệm Quân, cô sớm đã tự tử vì tình rồi.
Bây giờ thấy Diệp Huyền Tần vẫn còn sống, làm sao cô không kích động cho được.
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: “Lam Khiết, xin lỗi, anh đã làm em lo lắng rồi.” “Sau này, chúng ta sẽ sống chết có nhau.”
Từ Lam Khiết đột nhiệm nói: “Phải rồi, Tiểu Quân Quân!” “Anh Diệp, con gái của chúng ta đã bị kẻ xấu bắt đi, anh... anh mau đi cứu Tiểu Quân Quân đi, hu hu.”
Nghĩ đến Tiểu Quân Quân, Từ Lam Khiết không khỏi nghẹn ngào.
Diệp Mặc vội an ủi nói: “Lam Khiết đừng hoảng loan." “Anh đã phải người đi tra hỏi tung tích của Tiểu Quân Quân rồi, anh tin rằng sẽ sớm có kết quả thôi.”
Từ Lam Khiết càng thêm lo lắng: "Tiểu Quân Quân còn nhỏ như vậy, không thể chịu nổi sự giày vò “Nhỡ đâu nó bị kẻ thù hu hu.Diệp Huyền Tần vội nói: “Lam Khiết, em nghĩ nhiều rồi.” “Theo anh được biết, đối phương coi trọng tài năng võ nghệ Tiểu Quân Quân, muốn nhận nó làm đồ đệ, truyền thụ võ công cho nó.” “Bọn chúng tuyệt đối sẽ không ra tay tàn độc với Tiểu Quân Quân đâu.”
Tâm tình lo lắng của Từ Lam Khiết vẫn không hề giảm đi.
Diệp Huyền Tần đành nói: “Lam Khiết, đi theo
Được. anh.
Diệp Huyền Tần đưa Từ Lam Khiết ra khỏi hang động, đến nơi mà chiến thần Côn Luân đang hỏi cung Vương Lập Thành.
Sau cả một đêm, chiến thần Côn Luân vẫn không có ý định nghỉ ngơi, ông vẫn đang tra hỏi Vương Lập Thành. Tên Vương Lập Thành đó đã bị giày vò mất đi hình dạng con người, chỉ còn hơi thở treo lơ lửng, chẳng khác gì một cái xác.
Tuy nhiên, sinh lực của ông ta đã bị khóa bởi Thiên La Thập Tam Châm của Diệp Huyền Tần, ông ta thậm chí còn không có khả năng chấm dứt sinh mệnh của mình.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Vương Lập Thành, Từ Lam Khiết vô thức kêu một tiếng kinh hãi. Chiến thần Côn Luân quay đầu lại, nhìn thấy Từ
Lam Khiết, vui mừng khôn xiết: "Lam Khiết, tốt quárồi.” “Con tỉnh lại là tốt rồi.”
Nhìn thấy chiến thần Côn Luân, Từ Lam Khiết vô thức nấp sau lưng Diệp Huyền Tần.
Trên thực tế, chiến thần Côn Luân giả trước đây đã ức hiệp Từ Lam Khiết quá nhiều, để lại cho cô một bóng đen tâm lý sâu sắc.
Cô nhìn thấy chiến thần Côn Luân liền cảm thấy sợ hãi.
Đến giờ cô vẫn chưa biết rằng tên chiến thần Côn Luân làm nhục cô trước đây là giả mạo.
Chiến thần Côn Luân lúc đầu còn hồ nghi, sau đó mới hiểu ra mọi chuyện Ông ta giận dữ nói: “Thằng khốn Hòa Mạnh
Trường, giả mạo tôi để ức hiếp Lam Khiết, đáng chết!”
Diệp Huyền Tần vội nói cho Từ Lam Khiết biết sự thật.
Từ Lam Khiết nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói với chiến thần Côn Luân một cách quan tâm: “Bố, bố bị kẻ thù giam lỏng mấy tháng trời, vất vả cho bố rồi.” “Con thân là hậu bối của bố, nhưng lại không thể cứu bố, đều do Lam Khiết con bất tài!”
Câu nói này khiến trên mặt chiến thần Côn Luân nước mắt đầm đìa.
Ban đầu, trong lòng ông ta cảm thấy có lỗi với Từ Lam Khiết, dù sao thì từ nhỏ đến lớn Từ Lam Khiết đều phải sống lang thang bên ngoài, ông ta đã không