Phủ ngoại vụ này nằm ở giữa nội môn và ngoại môn, đẳng sau bức tường chính là nội môn.
Chung Cảnh Hạo sau khi bị đập vào tường đã rơi này vào phạm vi nội môn.
Diệp Huyền Tần sải bước lớn, đi qua lỗ trên tường bị Chung Cảnh Hạo va phải, bước vào nội môn.
Ông Sở lại nhìn đống hỗn độn trên bàn trà, đau lòng tiếc hận.
Vừa rồi kình khí Diệp Huyền Tần tản ra ngoài khiến bàn trà bị quét sạch sẽ, nước trà bị hắt hết ra ngoài.
Đây là cây trà Đại Hồng Bào trân quý mấy trăm năm đấy, nếu không phải bất ngờ, cả đời ông Sở đều không thể uống lấy một ngụm.
Hôm nay khó khăn làm mới có cơ hội nếm thử, lại bị Diệp Huyền Tần một đẩm đánh bay.
Thật là phung phí của trời!
Ông Sở vội vàng ôm lấy một chút bánh trà còn thừa vào trong người, sau đó nằm phắt lấy cổ áo nghệ sư trà: "Bây giờ lập tức đưa tôi đến phòng trà."
"Nếu không, đừng trách ông đây vô tình." Bất Chí nói: "Ông già kia, ông dừng lại chút đi."
"Còn chuyện chính cần phải xử lí gấp, tiếp theo có khả năng phải đánh một trận ác liệt đấy."
Ông Sở: "Ông cứ gắng một chút trước."
"Thu hoạch phòng trà, chúng ta chia đôi."
Bất Chí: "Thành giao."
Diệp Niệm Quân: "..."
Diệp Huyền Tần sải bước vào trong phạm vi nội môn, lạnh lùng vô tình như sát thần.
Có điều, anh vẫn đang cố nén xúc động muốn
giết người.
Bởi vì con gái Diệp Niệm Quân còn ở đẳng sau, anh không thể để con gái trơ mắt nhìn thấy cảnh máu tanh tiếp theo được.
Anh quay người cười khẽ: "Tiểu Quân Quân, bố phải đi giáo huấn bọn loạn thần tặc tử đã, con ở trong phòng chơi một lúc nhé."
Diệp Niệm Quân gật gật đầu: "Vâng, bố."
"Đúng rồi bố ơi, con cảm nhận được, ở đây cũng có rất nhiều linh khí đang dao động"
Diệp Huyền Tần vội vã hỏi: "Linh khí lúc trước chúng ta luôn đuổi theo, có phải linh khí ở đây không?"
Diệp Niệm Quân lắc đầu: "Không phải ạ."
"Linh khí lúc trước chúng ta đuổi theo nhiều hơn ở đây vô số lần."
Trái tim Diệp Huyền Tần đập thình thịch.
Số lượng linh đan diệu dược của Nhà họ Chung đã vô cùng lớn rồi.
Nhưng linh địa Diệp Niệm Quân cảm ứng được lại nhiều hơn Nhà họ Chung vô số lần, khoản của cải này, vượt ngoài tưởng tượng.
Chung Cảnh Hạo đứng dậy, liên tiếp phun ra
máu.
"Thần soái, tôi có ý tốt chiêu đãi anh, anh...
sao anh lại ra tay độc ác với tôi như vậy!" Diệp Huyền Tần nhe răng cười: "Ra tay độc ác?"
"Không không không, đây có là gì, tiếp theo đây, mới thật sự là ra tay độc ác!"
Hãn...
Chung Cảnh Hạo ngửi thấy được khí tức chết chóc nồng đậm.
Diệp Huyền Tần cười cười: "Còn nhớ lần trước tôi đến Môn phiệt Chung Thị không?"
"Lần trước, tôi mất mười phút giết đệ tử ngoại môn, nửa tiếng chém đệ tử nội môn, thẳng cho đến khi gia chủ Nhà họ Chung hiện thân!"
"Có điều lần này...
Anh nhìn xung quanh một lượt, đìu hiu vắng vẻ, thở dài nói: "Lần này, hình như không có ai cho tôi giết cả."
"Vậy, tôi dùng một phút để chém cánh tay của anh, cho đến khi Chung Thiên Thanh xuất hiện vậy!"
Anh bước từng bước đến gần Chung Cảnh
Hạo.
Chung Cảnh Hạo muốn sụp đổ: "Thần soái, anh khinh người quá đáng!"
"Thật sự coi Nhà họ Chung tôi dễ ức hiếp ư." Diệp Huyền Tân: "Không sai."
"Nhà họ Chung anh bị tôi giết đến cửa hai lần, gia chủ đến một cái rắm cũng không dám thả, lẽ nào còn không phải dễ ức hiếp?"
Chung Cảnh Hạo: "..
Tên nhóc cuồng vọng, dám đến Nhà họ Chung tôi quấy rối, anh tìm chết!
Một luồng âm thanh mờ ảo trầm ổn, từ sâu trong Nhà họ Chung truyền đến.
Sau đó, một bóng người từ trên trời rơi xuống, đáp xuống ngay bên cạnh Chung Cảnh Hạo.
Ào ào!