Bà cụ nghẹn lời, đúng vậy, Tô Hoài Dương chỉ là một người đến tổ chức đám cưới, anh dựa vào mối quan hệ với ông chủ khách sạn Hương Các Lưu Mộng, và bỏ ra một ít tiền để làm một lễ đám cưới như vậy, những chuyện khác đều là do Trần Vũ gây nên, quả thật không liên quan gì đến anh cả.
Hơn nữa, từ lúc bắt đầu cũng là do nhà họ Giang coi thường đám cưới của Tô Hoài Dương, không muốn đến tham dự, nói thể nào cũng không trách anh được.
Nhưng bà cụ lại càng khó chịu hơn, tức giận mắng Tô Hoài Dương: “Cái tên phế vật này, làm chuyện gì cũng không thành, cậu chính là muốn lừa gạt nhà họ Giang chúng tôi đúng không.”
Tô Hoài Dương nhàn nhạt nói: “Bà nội, cháu không có lừa gạt nhà họ Giang, ngay từ đầu mọi người vẫn luôn nói cháu thích khoác lác, cháu cũng không ngờ mọi người sẽ thật sự tin cháu là Long chủ mà”
Bà cụ nhìn Tô Hoài Dương tỏ ra bộ dạng như heo chết không sợ nước sôi, không khỏi càng thêm phiền muộn.
Bà ta hung hăng nhìn Giang Ngọc Hằng: “Cháu nhìn xem chồng mà cháu tìm đi, đây đều là cái thứ gì chứ?”
Giang Trúc Nhi lúc này bỗng bật khóc, cô ta điên cuồng chạy đến chỗ Tô Hoài Dương, đưa tay ra cào cấu anh: “Cái thứ rác rưởi phế vật này, anh đã phá hoại lễ đám cưới của tôi, còn hủy hoại ước mơ được gả vào nhà họ Vương của tôi, anh có biết Vương Tài là người thừa kế của nhà họ Vương hay không? Tương lai tôi sẽ là người làm bà chủ đấy”.
Nếu không có Tô Hoài Dương, bây giờ cô ta đã được gả vào nhà họ Vương, bắt đầu hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.
Chờ đến khi Vương Tài trở thành gia chủ của nhà họ Vương, với sự yêu thích mà Vương Tài dành cho cô ta, khối tài sản hơn mấy nghìn tỷ đó còn không phải được đưa hết cho mình tiêu xài sao.
Toàn bộ tài sản của nhà họ Giang chỉ mới vượt hơn tiền tỷ mà thôi, đây chính là đang hủy hoại tiền đồ của mình mà.
Giang Trúc Nhi gần như suy sụp, móng tay bén nhọn của cô ta hung hăng đâm thẳng vào mắt của Tô Hoài Dương, hôm nay cô ta nhất định phải bắt Tô Hoài Dương trả giá cho chuyện này.
Nhưng Tô Hoài Dương lại không khỏi cười lạnh, tiến lên tát cho Giang Trúc Nhi một bạt tai, tát đến Giang Trúc Nhi lảo đảo về phía sau, hai mắt nổ đom đóm đặt mông ngồi trên mặt đất.
Giang Trúc Nhi bị tát đến đờ đẫn, ngã quy trên mặt đất, không dám tin nhìn về phía Tô Hoài Dương, lại đưa tay sờ vào khuôn mặt đã sưng tấy của mình, la lối khóc lóc mắng: “Tô Hoài Dương, anh điên rồi sao, sao anh dám ra tay đánh tôi hả?”