Bà cụ nhà họ Giang không ngờ rằng Ngô Tâm lại dám mắng mình, hơn nữa còn dám ra tay tát mình nữa, cả người bà ta tức giận đến run lên.
Thế nên bà ta lập tức nói với Giang Minh Nguyên: “Minh Nguyên, xé nát cái miệng của Ngô Tâm người đàn bà đanh đá này cho bà, bà xem cô ta còn dám đối nghịch với bà hay không?”
Giang Minh Nguyên sợ hãi rụt cổ lại: “Bà nội, bà ta là mẹ vợ của Tô Hoài Dương, cháu không dám đụng vào bà ta đâu”
Bà cụ nhà họ Giang tức giận đến liên tục giậm chân: “Phế vật, cái đồ phế vật này”
Ngô Tâm khinh thường trừng mắt nhìn bà cụ một cái, quay đầu lại hất hàm sai khiến Trần Vũ nói: “Cái ông kia, tôi là mẹ vợ của Long chủ các người, bây giờ ông lập tức mở cửa cho tôi vào trong đi, có nghe hay không?”
Trần Vũ lạnh nhạt liếc nhìn bà ta một cái: “Xin lỗi, Long chủ chúng tôi không có nói cho bà đi vào”.
Ngô Tâm nói với vẻ đương nhiên: “Tôi là mẹ vợ của Hoài Dương, các người là thuộc hạ của Hoài Dương, vậy cũng là thuộc hạ của tôi, các người phải nghe theo lời của tôi, nó không căn dặn các người chắc chắn chỉ là do quên chuyện này thôi”.
Trần Vũ do dự một chút, rồi lòng nghĩ thầm: “Mặc dù Long chủ rất chán ghét nhà họ Giang, nhưng dù sao hôm nay cũng là đám cưới của anh và cô chủ, Long chủ vốn là một đứa trẻ mồ côi, nếu ba mẹ của nhà gái cũng không có mặt thì đúng là sẽ có chút buồn tẻ”
Vì vậy, ông ta mới hòa hoãn lại chút thần sắc, nói với Ngô Tâm: “Bà đợi một chút, tôi gọi điện thoại cho Long chủ xin chỉ thị đã.”
Ngô Tầm nhìn thấy có hy vọng, liền kích động nói: “Nhanh lên, nhanh lên, gọi nhanh lên đi.”
Trần Vũ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Hoài Dương, mở miệng nói: “Long chủ, hôm nay là đám cưới của anh và cô chủ, anh có chắc là không cho ba mẹ của cô chủ vào không?”
Giang Ngọc Hằng lúc này đang ở bên cạnh anh, cũng không khỏi có chút mềm lòng, nói: “Hoài Dương, cứ để cho ba mẹ và Ngọc Như vào đây đi, đám cưới của hai chúng ta, nếu có bọn họ ở bên cạnh chứng kiến, cũng coi như là công đức viên mãn rồi, anh nghĩ sao?”
Tô Hoài Dương suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, cứ làm theo em nói”.
Nói xong, anh nói với Trần Vũ: “Ông hãy nghe cho kĩ, ngoại trừ ba vợ và mẹ vợ, cùng với cô em vợ của tôi, những người khác ai cũng không được phép cho vào đây.”
Trần Vũ cúp điện thoại, nói với mọi người: “Long chủ mời ba mẹ của cô chủ với em gái vào trong.”
Ba vợ và mẹ vợ nhất thời vui vẻ khoa tay múa chân, hai người kéo theo Giang Ngọc Như muốn đi vào bên trong.
Bà cụ nhà họ Giang buột miệng nói: “Cũng cho tôi vào luôn đi, tôi là bà nội của Ngọc Hằng”
Trần Vũ lạnh lùng nói: Xin lỗi, Long chủ của chúng tôi đã nói rồi, những người khác không được phép vào.”
Giang Trúc Nhi kéo lấy váy cưới đứng lên, vội vàng cười xòa nói: “Vị đại ca này, tôi cũng là em gái của chị Ngọc Hằng, cũng để cho tôi vào đi”
“Cút” Trần Vũ khinh thường nói: “Em gái ruột mới có thể đi vào, cô là cái thá gì chứ?”
Giang Trúc Nhi vội vàng nói: “Tôi đi làm phù dâu cho chị Ngọc Hằng, hôm nay chị ấy kết hôn, không thể không có phù dâu được?”
Trần Vũ khinh thường nói: “Không cần, Long chủ nói rồi, chỉ cho người nhà thân thuộc của cô chủ vào thôi, các người đều không có tư cách”
Vương Tài ở một bên thấy tình cảnh như vậy, trong lòng cũng đành chấp nhận bỏ cuộc, liền đi tới bên cạnh Giang Trúc Nhi, mở miệng nói: “Trúc Nhi, nếu không cứ như vậy đi, đám cưới của chúng ta hãy hoãn lại. trước, đợi qua ngày hôm nay rồi mới sắp xếp lại thời gian”
Giang Trúc Nhi tức giận nhìn anh ta: “Đều tại anh cả, nếu không phải anh cứ thích chế nhạo anh rể của em, anh rể làm sao có thể không cho chúng ta vào được.”
Vương Tài sững lại tại chỗ, buột miệng hỏi: “Tại anh sao? Lời này của em cũng thật là quá không nói đạo lý rồi đấy? Anh chỉ là một người ngoài, nếu không phải các người đều đi chế nhạo Tô Hoài Dương, anh cũng không rảnh rỗi mà đi chế nhạo anh ta làm gì” .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Trong lòng Giang Trúc Nhi lúc này chỉ toàn nghĩ đến cảnh tượng hoành tráng của Long Môn vừa rồi, cô ta cảm thấy nếu mình có thể được thơm lấy một phần trăm mà thôi, cũng được lớn mạnh hơn nhà họ Vương rất nhiều rồi, nói không chừng còn khiến mình trở thành người thượng đẳng nữa.
Kết quả là bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy, tất cả đều là lỗi của Vương Tài cả.
Nghĩ vậy, cô ta vô cùng tức giận nói: “Không tại anh thì tại ai hả? Chúng tôi và anh rể đều là người một nhà, người nhà chúng tôi dù có nói gì đi nữa, thì cũng là nói nhanh quên cũng nhanh thôi. Nhưng anh chỉ là một người ngoài, đứng ở bên ngoài nhúng tay vào chuyện này làm gì chứ?”