Bà ta vừa nói lại vừa cố tỏ ra tức giận nói: “Hôm nay ai sắp xếp chỗ ngồi này? Sao lại không biết điều thế này hả? Khiến cho cháu rể tôi giận đến như vậy, nếu cho tôi biết được là ai, nhất định sẽ đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi nhà họ Giang”
Sự uy hiếp được thể hiện rõ ràng trong lời nói.
Nhưng Tô Hoài Dương căn bản không để ý đến, anh tươi cười nhìn bà cụ nói: “Xem ra là cháu hiểu lầm bà nội rồi, nếu đã như vậy thì phiền bà nội tuyên bố đổi chỗ ngồi lại cho gia đình cháu với gia đình của bác lớn đi”
Sắc mặt của gia đình Giang Minh Nguyên vô cùng khó coi, trơ mắt nhìn chằm chằm vào bà cụ.
Gia đình bọn họ đã quen thói hư vinh, căn bản không muốn ngồi ở vị trí phía sau của gia đình Tô Hoài Dương, vắng vẻ không nói, ngay cả chút sinh khí cũng không có.
Bà cụ cắn răng trừng mắt nhìn gia đình Giang Minh Nguyên: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Không nghe thấy lời của Hoài Dương nói sao? Mau đổi lại chỗ ngồi đi”
Gia đình Giang Minh Nguyên chỉ đành căm hận gật đầu, ngậm ngùi đi đến trước chỗ gia đình Giang Chí Lâm.
Ba của Giang Minh Nguyên, Giang Chí Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Chí Lâm, các người hãy đợi đấy, chuyện này tôi nhớ rõ rồi”
Giang Chí Lâm và Ngô Tâm đều sa sầm mặt.
Tô Hoài Dương chính là ỷ vào bà cụ sẽ không dám ở trên bữa tiệc sinh nhật làm gì mình, như vậy đang muốn hại chết gia đình bọn họ đây mà.
Giang Chí Lâm run rẩy nói: “Anh hai, anh muốn tìm thì tìm Tô Hoài Dương đi, chuyện này không liên quan đến chúng em đâu”
Nếu như là lúc trước anh hai muốn nhường lại vị trí này, Giang Chí Lâm đương nhiên là rất sẵn lòng, nhưng lần này Tô Hoài Dương gây ra sự tình này, lại khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.
Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Giang Minh Nguyên cũng hung dữ nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Dương: “Đợi đến khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, tôi sẽ từ từ tính sổ với anh chuyện này”.
Tô Hoài Dương lại không khỏi cười lạnh, bữa tiệc này chỉ vừa mới bắt đầu, thời gian còn nhiều lắm mà.
Hôm nay anh sẽ ở trên bữa tiệc này từ từ tính sổ với nhà họ Giang.
Giang Ngọc Hằng thấy vậy, cũng không biết nên làm gì mới phải, trừng mắt nhìn Tô Hoài Dương một cái, thấp giọng nói: “Anh cũng không nhìn xem bây giờ là tình cảnh nào rồi, anh đừng làm loạn nữa được không?”