Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 274: Chương 274: Anh không xin lỗi




“Tôi sẽ gặp đối phương để thương lượng.”

Diệp Quân Lâm không tính toán để ý đến chuyện này nữa, đi đến bộ phận phòng kĩ thuật, vui vẻ châm trà hút thuốc.

Công ty giải trí Trường Phong.

Phương Tử Tình trực tiếp đến nơi, thái độ ôn hòa, khéo léo bày tỏ ý định muốn tiếp tục hợp tác với công ty. Nhưng thái độ đối phương từ đầu đến cuối vẫn luôn kiên quyết, nhất định muốn hủy bỏ hợp đồng!

“Trừ khi Diệp Quân Lâm đến trước mặt tôi quỳ gối xin lỗi, sau đó tập đoàn mấy người trực tiếp sa thải anh ta. Bằng không, đừng hòng nói tới chuyện này thêm lần nào nữa!”

Tiểu Linh Nhi tỏ vẻ trịch thượng ban ơn, đưa ra cách giải quyết cho Phương Tử Tình. Trương Mỹ Lan bên cạnh cũng đanh giọng.

“Đúng, nhất định phải để cho cậu ta quỳ xuống xin lỗi!”

Phương Tử Tình hoàn toàn không còn cách nào khác, chỉ đành thỏa hiệp.

“Chuyện sa thải tôi có thể làm được nhưng về vấn đề xin lỗi, tôi cần phải nói chuyện rõ ràng với đối phương. Xin phép đi trước.”

“Diệp Quân Lâm, anh dám gây sự với tôi? Đúng là tìm đường chết mài!”Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

Nhìn bóng dáng Phương Tử Tình rời đi, Tiểu Linh Nhi nở nụ cười thỏa mãn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc.

Mà Phương Tử Tình sau khi trở về công ty lập tức đi đến bộ phận kĩ thuật tìm Diệp Quân Lâm, túm lấy tay anh.

“Đi! Mau chóng đi với tôi đến công ty Trường Phong!”

“Có việc gì sao?”

Diệp Quân Lâm ngơ ngác hỏi lại. Phương Tử Tình cắn môi, lộ rõ vẻ khó xử.

*Đi xin lỗi đối phương chứ làm gì! Phía bên kia nói chỉ cần anh chịu quỳ xuống xin lỗi, sau đó tôi sa thải anh, vậy mọi chuyện coi như xong! Vì lợi ích của tập đoàn Vân Đình, tôi chỉ có thể hi sinh anh. Chỉ cần anh đồng ý, về sau anh muốn gì, tôi đều sẽ cố gắng đáp ứng, bồi thường thỏa đáng.”

Diệp Quân Lâm kiên quyết lắc đầu.

“Tôi không đi! Bọn họ còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi nữa sao?

Ngược lại người cần phải quỳ chính là bọn họ đấy!”

Thái độ của Diệp Quân Lâm khiến Phương Tử Tình tức giận đến mức cả người đều nóng nảy. Rõ ràng là anh ta gây chuyện, bây giờ lại không muốn giải quyết?

“Diệp Quân Lâm, đây là chuyện do anh gây ra. Bây giò anh lại không muốn đi?”

“Tôi không đi!”

Phương Tử Tình lạnh lùng hỏi lại lần nữa, thái độ Diệp Quân Lâm vân như cũ.

“Được, vậy tôi sẽ tìm người xử lý anh!”

Phương Tử Tình tức giận rời đi, sau đó trực tiếp gọi cho Lý Tử Nhiễm kẻ lại mọi chuyện. Chẳng máy chốc, Diệp Quân Lâm liền nhận được điện thoại từ vợ mình. Thanh âm cô ôn hòa, dịu giọng thương lượng với anh.

“Quân Lâm, nghe lời em, hiện tại mau đến gặp đối phương để xin lỗi đi. Dù sao lợi ích tập đoàn vẫn là trên hết!”

“Anh không đi! Tại sao anh phải quỳ xuống trước mặt bọn họ để xin lỗi? Rõ ràng là anh không hề làm gì sai cả!”

“Được rồi, cứ xem như là anh đúng đi chăng nữa thì chung quy anh vẫn phải xem xét đến lợi ích toàn cục của tập đoàn Vân Đình chứ? Anh có nghĩ đến sự lo lắng của Tử Tình và em không? Người đàn ông ít nhất phải có trọng trách đảm đương một thứ gì đó, huống hồ gì chuyện này còn từ anh mà ra.”

“Anh không xin lỗi! Có đánh chết, anh cũng tuyệt đối không xin lỗi!”

“Anh quả thật làm cho em quá thất vọng rồi!”

Lý Tử Nhiễm tức giận cúp máy.

Biết Diệp Quân Lâm cho dù làm cách nào cũng không chịu đi xin lỗi, nhân viên trên dưới tập đoàn nhìn thấy anh ai nấy cũng đều xì xầm chỉ trỏ. Ngay cả trong nhà ăn, vài người lớn tuổi nhìn thấy Diệp Quân Lâm vẫn không nhịn được mồm miệng, thấp giọng bàn tán.

“Ông nói xem, chuyện này do cậu ta gây ra, không chịu đi xin lỗi mà còn mặt dày ở đây ung dung ăn cơm nữa chứ!”

“Đúng là đồ rác rưởi mà! Thật sự tưởng mình giỏi giang lắm sao? Không có Phó Vũ Tường, cậu ta chả là cái cóc khô gì cả!”

“Làm sai thì xin lỗi, vậy là xong! Chẳng lẽ cả tập đoàn phải gánh chuyện này chỉ vì một mình cậu ta thôi sao?”

Nghe đủ mọi lời chỉ trích, Diệp Quân Lâm bỗng chốc cảm thấy oan ức không tài nào chịu nổi. Rõ ràng anh chẳng làm gì sai cả, tại sao mọi người đều muốn anh đảm đương trách nhiệm?

Còn muốn anh phải quỳ xuống xin lỗi? Xã hội này rốt cuộc bị làm sao vậy?

Diệp Quân Lâm có đánh chết anh ta cũng không chịu mở lời xin lỗi, về vấn đề này thì Phương Tử Tình hoàn toàn hết cách.

Mặt khác, khi Tiểu Linh Nhi nhận được tin tức Diệp Quân Lâm vẫn cứng đầu cứng cổ, cô liền lạnh giọng.

“Được thôi. Chị Lan, khởi động toàn bộ nguồn lực, nhất định phải cho tập đoàn Vân Đình sáng mắt ra! Em muốn con đường tuyên truyền sản phẩm của bọn họ đều bị chặt đứt, ngay cả một người làm đại sứ cũng tìm không ra. Để xem, bọn họ xoay sở thế nào bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.