Ngay cả Thâm Tâm Di cũng chửi thê.
Có thể thấy cô ta tức giận đến mức nào?
Lúc này, đoàn xe của Thảm Mặc Sơn đã đến cổng Hoa viên Phương Đông.
Nhân viên bảo vệ ở cửa còn đang thở dài, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, lại có thêm một đội xe tới nữa?
“Cảm ơn ông Thẩm, mọi người không cần theo tôi vào đâu, ngài ấy không thích bị quấy rầy!”
Đoạn Thiên Dương cười nói.
“Được, vậy Đoạn tiên sinh gặp lại sau!”
Đám người Thẫm Mặc Sơn nhìn theo Đoạn Thiên Dương đi vào Hoa viên Phương Đông.
Nhưng bọn họ không rời đi.
“Tra cho tôi, người thân của Đoạn Thiên Dương là ai? Thông tin chỉ tiết nhất!”
Thảm Mặc Son ra lệnh.
“Vâng, thưa ngài!”
Thẩm Mặc Sơn gọi thêm hai người đến nói: “Đi, chúng ta vào xem, Đoạn tiên sinh đặc biệt tới tòa nhà đó!”
Tại thời điểm này, Diệp Quân Lâm và Thảm Tâm Di vẫn đang đối mặt với nhau.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Thẩm Lãng đứng ra, anh ta cười khẩy: “Vốn dĩ tôi không cần ra tay với loại kiến như anh! Nhưng anh khiêu khích Thẩm gia nhiều lần, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Thẩm Tâm Di cười khẩy nhìn Diệp Quân Lâm: “Bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội, chỉ cần anh quỳ xuống lạy mười cái, có lẽ tôi sẽ suy xét tha cho anh một con đường!”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm kiên định nhìn chằm chằm Thẩm Tâm Di.
Đột nhiên, anh tát vào mặt Thảm Tâm Di một cái.
“Chát!”
Âm thanh của cái tát này rất rõ ràng và vang, không chỉ Thẩm Tâm Di mà tất cả mọi người có mặt đều chết lặng.
Một cảm giác nóng ran ập đến, Thằm Tâm Di nhận ra mình đã bị đánh.
“Anh… vậy mà anh lại dám đánh tôi?”
Thẩm Tâm Di che mặt, không thể tin nổi nhìn Diệp Quân Lâm.
“Anh tìm chết! Thảm Lãng phế anh ta cho tôi!”
Thẩm Tâm Di tức giận gầm lên.
Thẩm Lãng nghe lệnh, anh ta lập tức di chuyển.
“Oanh!”
Anh ta tung ra một nắm đắm với sự điên cuồng cực độ, đột ngột kéo ra một làn sóng trong không khí.
Đột nhiên, có một cơn gió mạnh buộc mọi người phải lùi lại.
Chỉ cần một cú đấm đã rất mạnh mẽ!
Đây là cao thủ số một ở Tô Hàng!
Diệp Quân Lâm đứng tại chỗ, như thể bị doạ ngốc.
Cú đắm của Thẩm Lãng quá nhanh, anh ta đủ tự tin đánh chết Diệp Quân Lâm!
“Bóp!”
Ngay khi cú đấm của Thẩm Lãng sắp đánh vào mặt Diệp Quân Lâm, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt anh ta, ra tay đấm anh ta.
Lập tức Thâm Lãng cảm thấy có một cỗ lực lượng dâng trào ập tới.
“Cộp cộp…”
Thẩm Lãng lùi liên tiếp sáu bước mới đứng vững.
Đôi mắt anh ta tràn đầy sự bàng hoàng không thể tin được.
Vẻ mặt khó tin nhìn Đoạn Thiên Dương trước mặt.
Diệp Quân Lâm không ngờ anh ấy sẽ đến.
Mặc dù Đoạn Thiên Dương bị thương rồi xuất ngũ.
Nhưng không thể coi thường sức mạnh thực sự của một người.
Anh ấy là một nhà vô địch máu sắt thực sự trên tiền tuyến!
Viêm Hoàng Thiết Lữ không chỉ là danh xưng!
“Các người mẹ nó! Giữa thanh thiên bạch nhật, tụ tập nhiều người như vậy? Còn có vương pháp không?”
Đoạn Thiên Dương lạnh lùng nói.
Thâm Tâm Di phản bác: “Hừ, ở Tô Hàng, Thẩm gia của tôi là luật pháp! Thân thủ của anh không tồi, đến Thẳm gia tôi làm vệ sĩ đi? Hơn nữa hôm nay người này, Thẩm gia chúng tôi sẽ không tha! Thức thời thì mau chóng rời đi!”
Thẩm Lãng nhìn chằm chằm Đoạn Thiên Dương, đã nhiều năm anh ta chưa gặp được một vị cao thủ như vậy.
“Chuyện Đoạn mỗ khinh thường nhất là bắt nạt người khá!
cChuyện này tôi quản là cái chắc!”
Không nói tới người này là tướng quân Côn Luân, cho dù là người thường, anh ấy cũng sẽ quản!
“Vậy thì anh tìm chết!”
Thẩm Lãng đã tức giận rồi.
“Đợi đãi!”
Ngay khi anh ta bắt đầu ra tay, phía sau vang lên một tiếng la hét.
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy đó là Thầm Mặc Sơn đã đến.
“Ông nội, không phải ông ra sân bay gặp tổng tư lệnh sao? Tại sao ông lại đến Hoa viên Phương Đông?”