“Ừ, nói với Chí Đông Phương là cuộc họp hằng năm ấy tôi sẽ đến!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười, nói.
Anh sẽ không chỉ đến với thân phận là một đứa con hoang, mà còn đến với thân phận là một Chiến thần Côn Luân.
“Ha ha…”
Chí Khiếu Văn cười đầy khinh thường.
Còn tưởng rằng Diệp Quân Lâm có tự trọng lắm, sẽ không thừa nhận cái thân phận này của nhà họ Chí, cũng sẽ không tham gia cuộc họp hằng năm của nhà họ Chí.
Không nghĩ rằng lại đồng ý luôn.
Chí Khiếu Văn cực kì khinh bỉ anh.
“Anh Lâm Lâm, anh đừng để tâm ba em nói gì, ông ấy là chỉ vì danh dự của gia tộc thôi, thật ra là không có ác ý gì đâu”
Chí Nam Yên đi đến an ủi anh.
“Tôi không để tâm gì đâu mà”
Diệp Quân Lâm vẫn có thiện cảm với người em gái này hơn.
“Nam Yên, con nói với cậu ta cái gì đấy? Mau lại đây nhanh!”
“Ba nói cho con nghe, sau này cách xa cậu ta ra một chút! Cho dù cậu ta có bước được vào cửa nhà họ Chí thì dòng máu chảy trong người cậu ta không cao quý bằng chúng ta được, con ít qua lại với cậu ta đi! Sẽ làm hạ thấp thân phận của con Chí Khiếu Văn tức giận nói.
Nhà họ Chí đều tuân theo một hệ thống phân chia người trong nhà thành các loại khác nhau.
Mọi người đều có thể thấy được là Diệp Quân Lâm có thân phận thấp hơn.
Còn bọn họ mới có dòng máu cao quý!
“Ba, ba nói cái gì vậy? Anh Lâm Lâm cũng là một thành viên trong gia đình của chúng ta mài!”
Chí Nam Yên quay sang nói với Diệp Quân Lâm: “Anh Lâm Lâm, em đợi anh ở cuộc họp hằng năm nhé!”
“Được, tôi nhất định sẽ đến!”
Cuộc họp hằng năm của nhà họ Chí được thông báo rộng rãi.
Ngay cả Lý Từ Nhiệm cũng biết được.
“Anh có muốn đi không?”
Lý Từ Nhiệm đến hỏi anh.
Chủ yếu là cô muốn nhìn thái độ của Diệp Quân Lâm thôi.
Nếu là Diệp Quân Lâm trước kia của cô.
Thì chắc chắn sẽ khinh thường việc tham gia cuộc họp hằng năm này của nhà họ Chí, càng sẽ không thừa nhận thân phận ở nhà họ Chí.
Vẻ mặt của Lý Từ Nhiệm đây chờ mong, hi vọng sẽ nhận được câu trả lời mà cô muốn.
“Anh sẽ đi, bọn họ đã đến thông báo cho anh rồi”
Diệp Quân Lâm nhẹ giọng nói.