Thân phận thì anh lại càng không sợ bất cứ ai.
“Diệp Quân Lâm, mày đúng là vô liêm sỉ!
Mày vì bám lấy Từ Nhiệm mà không từ thủ đoạn gì! Mày có còn là đàn ông không thế? Mẹ mày đã nói mày buông tay rồi, này còn cố sống cố chết quấn lấy Từ Nhiệm làm gì?” Trịnh Quân Nga tức giận nói.
“Chuyện của tôi đến phiên anh quản từ bao giờ?” Diệp Quân Lâm sắc bén nhìn qua.
“Giỏi lảm, mày không đi đúng không? Thế để tao đuổi cả hai mẹ con mày cút khỏi đây!”
Trịnh Quốc Thắng và Ngô Thị Lan tức giận rời đi.
Bọn họ quyết tâm đuổi mẹ con Diệp Quân Lâm khỏi thành phố này.
Về tới nhà họ Trịnh, Lý Từ Nhiệm đã biết bọn họ rời đi làm cái gì.
“Dù thế nào thì Diệp Quân Lâm cũng không xứng với con! Hai người cách biệt quá xa, cả đời này con đừng hi vọng ở bên cậu ta”
Nghe bố mẹ nói như vậy, Lý Từ Nhiệm rất muốn nói thân phận chân thật của anh là cháu ngoại nhà họ Chí, đích tôn nhà họ Diệp ở Kinh Thành cho bọn họ biết.
Nhưng e là nghe xong bọn họ chỉ càng thêm ngăn cản thôi.
Đối mặt với sự uy hiếp từ nhà họ Diệp, nhà họ Trịnh có khi bị dọa chết khiếp ấy chứ.
Lý Từ Nhiệm càng đau lòng mẹ con Diệp Quân Lâm hơn.
Bọn họ đồng thời phải đối mặt với sự trừng phạt của nhà họ Diệp và nguy cơ bị nhà họ Trịnh đuổi khỏi Kim Lăng.
Cô nên làm sao bây giờ? Lý Từ Nhiệm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Mấy người Ngô Thị Lan đã bắt đầu thương lượng xem nên làm sao mới đuổi được mẹ con Diệp Quân Lâm đi.
“Thằng nhãi kia đánh đấm rất khá, chúng ta phải tìm người có chút kỹ năng mới đuổi được bọn họi” Mà bên kia, Chí Oánh vừa khóc vừa nói: ‘Mẹ xin lỗi con, là mẹ thêm phiền cho con.
Nếu mẹ không xuất hiện thì con và Từ Nhiệm đã ở bên nhau rồi.
Bây giò thì xong rôi, mẹ hại con cũng bị bọn họ đuổi đi”
“Vớ vẩn! Ai đám đuổi mẹ con mình đi?”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
“Đúng đấy cô, cô cứ yên tâm ở đây đi, cháu xem ai dám đến!” Đám người Tây Phương, Nam Phương đồng thời tỏ thái độ.
Có bọn họ ở đây, cho dù là Thượng Đế cũng đừng hòng động tới mẹ con hai người.
Chí Oánh ưu sâu, ngày sau còn nhiều chuyện lắm.
Bị đuổi đi chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là nhà họ Diệp ở Kinh Thành kìa.
Cùng ngày buổi tối, nhà họ Chí sóng êm bể lặng như thường ngày.
Những người thuộc cao tầng nhà họ Chí đang tụ tập trong phòng khách họp.
Chí Nam Yến là gia chủ, cũng là người đưa ra mọi quyết định.
Chí Đông Phương yên lặng một mực hỗ trợ.
“Äm!”
“Rầm râầm đùng..” Chọt trong sân truyền tới tiếng nổ vang rền.