Nghe lời này, Bắc Phương liền đưa cho Diệp Quân Lâm một cây mã tấu, phía trên khäc hai chữ “Bắc Phương.”
“Thú vị đấy, thế mà lại là xuất thân từ quân đội! Không ngờ thứ nghiệt chủng như anh lại đi làm lính rồi!”
Diệp Văn Tùng không hổ là một cao thủ. Từ thói quen, khí chất.và cách sử dụng vũ khí để nhận định ra thân phận của mấy người Diệp Quân Lâm.
“Ánh mắt khá đấy!” Diệp Quân Lâm cười cười, tay năm chắc mã tấu từng bước đi về phía Diệp Văn Tùng.
“Chỉ dựa vào anh mà đòi giết tôi sao? Người sỉ nói mộng!” Diệp Văn Tùng cười lạnh nói.
Anh ta chầm chậm rút cây đao dài ra, phản chiếu ánh sáng màu xanh đậm, âm u, tối tăm và lạnh lẽo.
Hai mươi năm trước chỉ với cây đao này, anh †a qua một trận đã biến thành thần, áp chế cả một thành Hoa Hải.
“Có thể chết dưới đao của tôi là một vinh dự lớn lao của anh đó!” Vừa dứt lời, Diệp Văn Tùng liền bắt đầu động tay.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, hoàn toàn không thể dùng mắt thường nắm bất, tựa như chỉ một cái chớp mắt vậy. So với vua sát thủ còn nhanh hơn gấp mười lần; Khoảng cách mười mấy mét chớp mắt bỗng nhiên thu hẹp lại.
“Nhanh thật đó!”
Mấy người Tây Phương, Nam Phương liên tục thốt ra những tiếng kêu kinh ngạc.
Cho dù là trên chiến trường, những người có tốc độ nhanh như thế cũng rất hiếm.
Đồng thời, đao khí của Diệp Văn Tùng thay đổi liên tục, vững vàng rút ra một làn khí, giống như đang hút sạch không khí trong không gian này vậy.
“Ầm..” Một sức mạnh đáng sợ càn quét mọi thứ được tung ra.
Nhưng Diệp Văn Tùng không ngờ rằng Diệp Quân Lâm càng nhanh hơn anh ta! Lùi một bước tiến một bước, trong phút chốc hai người chỉ còn cách nhau trong gang tấc: Hai người đứng cùng một chỗ, đứng yên bất động mười mấy giây. Lúc này Diệp Quân Lâm chớp lông mi, anh vẫn bình yên vô sự. Nhưng Diệp Văn Tùng thì không, máu tươi sau gáy anh †a thuận theo vạt áo mà rơi xuống. Một đao chết ngay tức khắc!
Con ngươi của Diệp Văn Tùng trợn tròn, không thể tin nổi. Thế mà anh ta lại chết dưới tay của tên nghiệt chủng này sao?
“Phụt!”
Thân hình của Diệp Văn Tùng vô lực ngã xuống. Một người làm cả thành phố khiếp sợ đã bị giết chết chỉ trong vài giây ngăn ngủi.
Điều này mà truyền ra ngoài sợ là rất nhiều người kinh ngạc rớt cả cằm mất.
“Haha, không ngờ anh lớn qua một thời gian dài như vậy không luyện tay mà vẫn đáng sợ như vậy..” Trung Phương cười lớn nói.
Tây Phương phân tích: “Thế gia đầu tiên của Việt Nam quả thật lợi hại! Một tên tay sai mà lại khủng bố đến như vậy sao?”
“Đúng đó, đều nói Việt Nam là đất ngọa hổ tàng long, hôm nay coi như được mở rộng tâm mắt rồi!”
“Đáng tiếc người mà nhà họ Diệp gặp phải lại là tướng quân Sau khi Diệp Quân Lâm trả lại đao cho Bắc Phương, nhàn nhạt nói: “Đưa anh ta về! Diệp Quân Lâm tôi chính thức tuyên chiến với nhà họ Diệp!”
Sau khi về phòng, Chí Oánh vẫn đang run rẩy sợ hãi.
“Mẹ, không sao rồi, mẹ mau đi ngủ đi” Diệp Quân Lâm-cười nói.
“Hả? Diệp Văn Tùng đâu? Anh ta đâu rồi?”
Chí Oánh vừa căng thẳng vừa sợ hãi hỏi.