“Như vậy sao được ạ, anh ấy lại không biết chăm sóc người khác. Hơn nữa, ở đây cũng khá gần công ty, cũng tiện cho chúng con đến chăm sóc mẹ”
Lý Từ Nhiệm mỉm cười nói.
Căn biệt thự này tiêu tốn của cô hơn 40 tỷ.
Thực ra, đừng nhìn vào giá trị con người rất cao của Lý Từ Nhiệm.
Nhưng cô đã đầu tư hết tiền vào trong công ty.
Số tiền bây giờ cô có:trong tay chỉ vài chục tỷ mà thôi, căn biệt thự này tương đương hơn một nửa tài sản hiện có của cô.
“Mẹ, đây là tấm lòng của Từ Nhiệm, mẹ nhận lấy đi! Quả thực ở đây rất tốt”
Diệp Quân Lâm mỉm cười nói.
Anh vốn cũng muốn mua cho mẹ một căn nhà lớn, nhưng Lý Từ Nhiệm đã đi trước anh một bước.
“Quân Lâm, mẹ không cần phải về đâu, anh về lấy đồ đạc của mẹ đem đến đây đi.”
Lý Từ Nhiệm nói.
Tính khí của Chí Oánh khá cố chấp và chỉ có thể để bà ở lại đây luôn.
Ngay sau đó cô giúp việc được sắp xếp cũng đã đến, đây là người giúp việc do Lý Từ Nhiệm cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn.
Không có việc gì còn có thể cùng Chí Oánh nói chuyện, dạo phố, đi mùa sắm.
“Con gái à, gia đình mẹ đã nợ con quá nhiều.”
“Để Quân Lâm bồi thường thiệt tốt cho con”
Chí Oánh rất cảm động nói..
Lý Từ Nhiệm cười nhẹ: “Anh ấy bớt gây rắc rối cho con một chút thì đã tốt rồi ạ.
Nhìn thấy bức tranh hài hòa trước mặt, Diệp Quân Lâm cũng cảm thấy hạnh phúc.
Hai ngày nữa, anh chuẩn bị cũng sẽ đón bố mẹ của Lê Minh Cường đến đây.
Hai người nghe tin mẹ anh trở về, cũng rất muốn đến xem xem.
Người lớn tuổi tụ tập với nhau thì cũng có chủ đề để nói chuyện, còn có thể đỡ nhàm chán.
Càng hơn nữa, Diệp Quân Lâm có điều kiện này.
Buổi tối; sau khi Lý Từ Nhiệm trở về nhà.
Nhưng lại bị nhóm người Ngô Thị Lan bao vây.
“Ông ngoại, bà ngoại mọi người sao vậy? Còn có bố mẹ mọi người có chuyện gì vậy?”
Lý Từ Nhiệm nhìn mọi người bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cháu có biết hôm nay cháu đã làm gì không?”
Ngô Thị Lan lạnh lùng hỏi.
“Cháu có làm gì đâu.”
Lý Từ Nhiệm nói.
“Cháu còn chưa làm gì sao? Cháu đều đã mua biệt thự cho mẹ của Diệp Quân Lâm! Cháu tốt thật đấy!”