Dù bọn họ có chém như thế nào, cũng chỉ có thể chém lên người của Diệp Trung Lâm.
Những chỗ như đầu, cổ, bọn họ không cách nào chém đến được.
Hơn nữa Diệp Quân Lâm có thể chịu được đòn tấn công của bọn họ, nhưng bọn họ lại không chống đỡ được đòn phản kích của Diệp Quân Lâm.
“Phanh!”
“Phanh!”
Diệp Quân Lâm một đường đi thẳng tới, trên mặt đất có không ít người nằm la liệt ở đó.
Cuối cùng doạ cho đám cao thủ nhà họ Diệp không ai dám lên.
Người này cũng kinh khủng quá rồi.
Bọn họ căn bản giết không nổi anh.
Thế này thì bảo bọn họ phải làm sao?
Thời gian dần trôi qua, Diệp Quân Lâm đã ép sát bọn họ, bọn họ cách nhau chỉ tới trăm mét.
Mắt thấy khoảng cách giữa Diệp Quân Lâm và đám người Diệp Trung Lâm chỉ còn không đến trăm mét.
“Cái, cái này, cái này…”
Đám người Diệp Trung Lâm nhìn một màn trước mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cái đứa con hoang này sao lại có thực lực mạnh đến nhường này chứ?
Tại sao bọn họ làm thế nào cũng không chết nổi anh được?
Cho dù khoảng cách đã rút ngắn đi, nhưng do ánh đèn lờ mờ,tối tăm, bọn họ vẫn như cũ, không thể nào nhìn rõ được.
“Giết nó cho tao! Mau giết nó cho tao!”
Diệp Trung Lâm gào lên.
Gã ta đã bắt đầu sinh ra một tia sợ hãi rồi.
Lúc này Diệp Quân Lâm mới cười nói: “Bộ áo giáp tơ vàng ông tặng tôi đúng là không tồi chút nào! Max điểm trải nghiệm thực chiến đấy!”
Một câu này như tiếng sấm giữa trời quang, nổ vang bên tai của Diệp Trung Lâm, nhất là lũ con cháu đứng bên cạnh.
“Âm!”
Âm thanh này thật quen thuộc…
Còn cả những lời mà anh vừa nói…
Đám người Diệp Trung Lâm vẫn còn chưa hiểu ra.
Một lúc sau bọn họ mới phản ứng lại được.
Diệp Trung Lâm đem tặng bộ áo giáp tơ vàng cho anh sao?
Tặng lúc nào vậy?
Nguy rồi!
Đến lúc mấy người Diệp Trung Lâm hiểu ra, bọn họ giống như bị sét đánh ngang tai.