“Đúng là như vậy! Ở†rong mắt bọn họ, chúng ta còn không bảng con kiến Mọi người đều gật đầu.
“Nào, giúp ba liên lạc với Diệp Minh Thiên!
Ông ta sẽ tự mình giải quyết chuyện của mình!”
Lúc Diệp Trung Lâm muốn liên lạc với Diệp Minh Thiên.
Thì lại có điện thoại gọi tới.
“Ba, là của họ Diệp ở kinh thành gọi tới.
Xem ra bọn họ cũng biết tin tức!”
Diệp Hiểu Long kinh ngạc.
“Đưa điện thoại cho ba.’ Diệp Trung Lâm trả lời điện thoại.
“Này…
Một giọng nói già nua vang lên từ đầu dây bên kia.
Tôi cảm thấy cậu ta có thể tiêu diệt nhà họ Diệp ở kinh thành.
“Diệp Trung Lâm?”
Một âm thanh già nua lãnh đạm vang lên.
Nghe thấy vậy, Diệp Trung Lâm biến sắc, cung kính nói: “Ông Vân…. là tôi…”
Nhìn thái độ của Diệp Trung Lâm, hiển nhiên đối phương là người có địa vị cực cao.
Thật ra người gọi điện cho gã ta cũng không phải là cấp cao của họ Diệp ở kinh thành.
Mà là một người hầu…
Bởi vì, không hề cùng một cấp bậc.
Nhà họ Diệp ở kinh thành thực sự vô cùng mạnh mẽ.
Một người hầu cũng có thể ra lệnh cho người đứng đầu hoàng tộc.
“Việc đã làm đến đâu rồi? Có chắc là đã xử lý sạch sẽ rồi chứ?”
Hiển nhiên ông Vân đã biết chuyện của Diệp Quân Lâm và Chí Oánh.
Cho dù chẳng ai cho hay.
Nhưng dựa vào sức mạnh của nhà họ Diệp ở kinh thành thì sớm muộn gì cũng biết.
“Cái này…”
Diệp Trung Lâm hơi do dự.