“Cô còn nhớ rõ đánh cược ngày hôm qua không?”
Nghe vậy, sắc mặt của Quan Liễu Yên lập tức.
thay đổi, nhưng cô ta căn răng không chịu thừa nhận: “Đánh cược sao? Là đánh cược nào vậy?
Tại sao tôi lại không biết?”
“Hơn nữa anh có tư cách đánh cược với tôi sao?”
“Hôm qua lúc chạng vạng tối ở đây, chính miệng cô đã nói, nếu như hôm nay tôi còn sống, cô sẽ dập đầu mười cái trước mặt tôi.”
Diệp Quân Lâm nhấn mạnh từng chữ một.
“Không có khả năng! Không có chuyện này!
Làm sao tôi có thể đồng ý một màn đánh cược.
nhảm nhí như vậy cơ chứ?”
Quan Liễu Yên vẫn là chết cũng không chịu thừa nhận.
“Tránh ra, để cho tôi đi!”
Quan Liễu Yên muốn đẩy Diệp Quân Lâm ra.
“Cô dập đầu đi, thì tôi mới có thể thả cô đi được!”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm lạnh lùng.
Sắc mặt của Quan Liễu Yên rất khó xử.
Vụ cá cược này đương nhiên là cô ta vẫn nhớ Kĩ.
Chỉ là dập đầu mười cái trước mặt thăng con hoang Diệp Quân Lâm này sao?
Chuyện này làm sao có thể được!
Điều đó sẽ trở thành sự sỉ nhục cả đời của cô ta mất!
Gô ta chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Minh Thiên mài!
Là một nhân vật dưới trướng của nhà họ Diệp ở kinh thành!
Dựa theo những điều của giới thượng lưu, thì cô ta chỉ cần có một chút liên quan đến nhà họ Diệp, thì đòng máu của cô ta cũng trở nên cao quý.
Vậy mà phải quỳ xuống dập đầu với tên con hoang có dòng máu thấp hèn này sao?
Đây chính là điều khiến cô ta phải mất mặt!
Cho nên cô ta thà chết cũng không chịu thừa nhận!
“Anh luôn miệng nói là đánh cược, như vậy anh có chứng cứ sao?”
Quan Liễu Yên hỏi.
Cô ta đây chính là muốn cắn chết điểm này.
Hôm qua chỉ có hai người là cô ta và Diệp Quân Lâm, cho nên chäc hẳn là không có chứng cứ.
Diệp Quân Lâm đột nhiên cười.
“Chứng cứ sao? Tội có đấy!”