Đúng lúc này Diệp Thần gọi điện tới: “Diệp Vân, mọi chuyện thế nào rồi? Chắc là xong rồi chứ? Thời gian ba ngày là quá đủ cho ông rồi ehứ-” Giọng nói của Diệp Thần truyền vọng đến.
“Cậu Diệp Thần à, chuyện này…” Ông Vân ngẩn người ra.
“Vẫn chưa giải quyết được sao? Một cái đứa con hoang như anh ta mà ông vẫn chưa thể giết chết sao?” Diệp Thần nhất thời liền nổi giận với ông Vân.
Ông Vân có chút sợ hãi, lo lẳng: “Cậu Diệp Thần à, cậu nghe tôi giải thích cái đã…”
“Tôi không muốn nghe, bất cứ lời giải thích bây giờ của ông cũng đều là cái cớ thôi! Quan trọng nhất là ông không giết được anh ta! Mấy người đúng là một lũ tốn cơm tốn gạo?”
Sau khi nghe Diệp Thần mắng chửi, cả người ông Vân đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Ông Vân là người biết rõ nhất về những thủ đoạn của Diệp Thần, anh ta đúng là một tên xảo quyệt! Thủ đoạn thật tàn nhấn vô tình…
Nghĩ đến số phận của mình ông Vân thực sự là đã bị dọa cho hú vía rồi.
“Cậu Diệp Thần à, tình hình đã thay đổi rồi, Diệp Quân Lâm có khả năng không thể giết được!” Ông Vân nói.
“Cái gì? Có một đứa con hoang thôi mà cũng không giết được à? Động cái não đi chứ?” Diệp Thần gào lên.
“Cậu Diệp Thần à, thực sự là có chuyện bất ngờ xảy ra.. “
“Ông muốn tôi tự tay giết chết đứa con hoang ấy đúng không?” Diệp Thần tức giận hỏi.
“Cậu Diệp Thần, tôi thực sự không dám, những loại chuyện nhỏ nhặt như thế này thì sao cậu có thể động tay vào được cơ chứ?”
“Chuyện nhỏ nhặt? Chuyện nhỏ nhặt như thế mà ba ngày ông không giết được anh ta? Đây là cái chuyện nhỏ nhặt của ông ấy à?”
Diệp Thần thật sự rất thắc mắc: “Sức sống của đứa con hoang này thực sự dai dẳng đến như thế à? Chẳng lẽ giết cũng không chết hay sao?”
Nghe được giọng nói của Diệp Quân Lâm, trong lòng của Chí Đông Phương hơi trâm xuống.
Anh ta đang nắm giữ cả thiên hạ trong lòng bàn tay! “Tổ tiên của nhà họ Chí đang ở đây, hôm nay vì Chí Oánh mà khôi phục lại… Sau đó buổi lễ kết thúc.
Tên của Chí Oánh đã được xuất hiện trở lại ở gia phả của nhà họ Chí. Mấy ngày này, là ngày mà Chí Oánh đã chờ đợi rất lâu. Đến được hôm nay khiến bà vui đến phát khóc. Bà cho rằng cả đời này sẽ mãi mãi trôi qua tăm tối như vậy Không ngờ rằng còn có thể gặp được con trai mình, hơn nữa còn khôi phục được thân phận. Bà có thể sẵn sàng chết ngay bây giò. Đương nhiên bà vẫn còn một nguyện vọng lón nhất đó là đứng trước mặt mọi người ở nhà họ Diệp, hét to cho tất cả bọn họ biết rằng: Con của tôi không phải con hoang, con của tôi là người đứng đầu cao nhất, ngay cả các ông cũng sẽ phải ngước nhìn.
Đương nhiên điều ấy à không thể xảy ra! Nhà họ Diệp ở thành phố Hà Nội thực sự quá hùng mạnh! Dù Diệp Quân Lâm có vĩ đại đến mấy, anh cũng chỉ cố gắng phân đấu được hai mươi ba mươi năm.
Nhưng gia thế của nhà họ Diệp là sự cố gắng mấy ngàn năm của biết bao nhiêu người, làm sao có thể so sánh được? Sau khi Chí Oánh khôi phục được thân phận của mình.
Dòng họ nhà họ Chí ở khắp nơi của Việt Nam đều thi nhau gọi điện đến chúc mừng. Điều này khiến cho Chí Oánh không thể nào mà tưởng tượng nổi.
Trước kia, sau tai nạn của bà, chẳng cần nói tới nhà họ Chí ở Hải Phòng, những người nhà họ Chí khác đều phủi sạch quan hệ với bà, tránh né cũng không kịp. Vậy tại sao lần này mọi người lại gọi điện đến chúc mừng bà ấy? Thật không thể nghĩ ra nổi! Hơn nữa hành động của một trăm dòng họ lớn ở Hải Phòng thật kì lạ, các gia chủ coi như đó là chuyện của nhà mình, mọi chuyện thật là kỳ lạ. Chẳng nói thì ai cũng biết, tất nhiên những điều ấy có được là bởi con trai của bà. Vào bữa tối, sau gần ba mươi năm xa cách, Chí Oánh vào ăn cơm cùng với mọi người một bữa cơm đoàn viên.
Giờ phút này ông Vân và đám người của ông ta đang ở đâu đó trong ở Hải Phòng. Không giết chết được mẹ con Chí Oánh, bọn họ có dám trở về hay không? Diệp Thân nhất định là sẽ lấy mạng bọn họ mất. “Tôi không thể tin được, tôi không thể hiểu tại sao bọn họ lại làm những điều này?
Cho dù biết rõ đó là nhà họ Diệp, hơn nữa còn cũng muốn bảo vệ họ!”