“Bà bảo cháu quỳ xuống. Còn không hiểu sao? Cả cậu cũng quỳ xuống mau.”
Ngô Thị Lan nhìn chăm chằm vào Diệp Quân Lâm.
“Tại sao lại quỳ xuống? Bà cũng phải nói cho cháu lý do chứ” Lý Từ Nhiệm tiến lại gần nói.
“Lý Từ Nhiệm, cháu không biết mình đã làm gì sai sao? Sao cháu có thể quyết định một chuyện quan trọng như hôn nhân chứ? Thậm chí cháu còn ấn định cả ngày cưới, ngay cả chúng ta cũng không biết, ngay cả cha mẹ cháu cũng không biết!”
Ngô Thị Lan run lên vì tức giận.
Lý Từ Nhiệm cười và nói: “Cháu có thể tự mình thu xếp mọi chuyện, không cần làm phiền tới mọi người. Mọi người chỉ cần đợi thời điểm rồi tới dự hôn lễ thôi.”
“Xì! Chúng ta đã đồng ý chuyện này chưa?”
Ngô Thị Lan đưa ra một câu nói nhàn nhat. |”Vậy thì bà nội, cháu cũng sẽ nói cho bà biết, hôn sự của cháu phải do cháu quyết định!”
Lý Từ Nhiệm ăn miếng trả miếng.
“Cháu có thể có năng lực này ư?” Ngô Thị Lan hừ lạnh nói.
“Bây giờ cháu không còn bị nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh khống chế nữa. Bà nhìn xem”
Lý Từ Nhiệm ném tập tài liệu cho Ngô Thị Lan.
Ngô Thị Lan xem và không khỏi ngạc nhiên.
“Cái gì? Từ Nhiệm, cháu có thể làm được điều này ư?” Ngồ Thị Lan sửng sốt.
“Vâng, bây giờ cháu có thể tự quyết định việc của mình, phải không?”
Lý Từ Nhiệm dứt khoát hỏi.
Mọi người ai nấy đều ngập ngừng.
“Thêm một tin nữa cho mọi người răng cháu đã mang thai đứa con của Diệp Quân Lâm rồi!
Còn chuyện này căn bản sẽ không thể thay đổi được nữa’ “Trời ơi!”
“Cái gì”
Mọi người đều ai nấy đều muốn nôn ra máu.
Giống như sấm sét giữa trời quang vậy. Sau mười phút mọi người chậm lại và chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
“Thật là hết nói nổi”
Đoàn Hồng Thái thở dài.
Lúc này Ngô Thị Lan liếc nhìn Diệp Quân Lâm và nói: “Tôi nghe nói đám cưới của hai người rất hoành tráng! Tôi có một điều kiện …”
“Khốn kiếp, cậu không thể tổ chức hôn lễ này.
Trịnh gia tôi sẽ không gả cho cậu đâu.”
Những người khác đồng thanh: “Đúng, đúng, đúng vậy, một đám cưới hoành tráng như vậy ít nhất cũng chấn động Nam gia? Nếu mẹ anh ấy tham dự, chúng ta sẽ không bị xấu hổ chứ?”
“Đúng vậy, phải có một vải điều kiện để Đoàn gia nhà chúng ta không mất thể diện chứ?”
Đoàn Văn Chấn cũng nói: “Từ Nhiệm thấy chưa? Mọi người đồng ý với điều khoản của bà!” Một nụ cười tự mãn xuất hiện nơi khóe miệng Ngô Thị Lan.