“Aaa..
Ngay lập tức, tiết hét the lương của Diệp Nguyên truyền ra mà tan nát cõi lòng.
Diệp Minh Thiên tiếp tục an ủi Long Thanh Tình: “Thanh Tình, đã hết giận chưa? Nếu như chưa hết giận thì chém đứt luôn hai chân của lão đi”. ngôn tình hay
Trong con mắt của nhưng người thuộc gia tộc này, mạng người rẻ mặt không hơn gì cỏ rác.
Những người hầu, người giúp việc, thậm chí còn thấp kém hơn.
“Tôi hết giận thì sao? Tôi hết giận thì con đàn bà và đứa con hoang kia xử lý thế nào?” Long Thanh Tình hỏi.
“Tôi cũng muốn giết chết hai con người súc sinh đó ngay lúc này! Nhưng không thể nào, hiện tại đã có quá nhiều người biể rồi, nếu như giết chết bọn chúng, nhà họ Diệp của chúng ta sẽ bị coi thường,”
Diệp Minh Thiên bất lực mà thở dài.
Long Thanh Tình gật đầu: “Hừ, dù sao cũng không thể giết chế bọn chúng được, có quá nhiều ánh mắt đang để ý đến nhà chúng ta. Không chỉ Lạc Việt, thân chỉ là toàn bội phía đông này. Nếu thu dọn không cần thận, xảy ra bê bối, lúc đó trở tay không kịp.”
“Tôi có thể làm được gì.bây giờ chứ?”
Diệp Minh Thiên ủ não ưu sầu.
“Nếu như không còn cách nào khác, thì đưa nó về nhà họ Diệp đi, cách này sẽ ổn thoả hơn rất nhiều”
Một người làm cất tiếng.
Vừa dứt lời, Long Thanh Tình đã tát vào mặt cô ta: “Mày đang nói cái gì vậy? Đưa thẳng súc sinh đó về sao?” Bà ta tức giận rống lên.
“Tên súc sinh đó có tư cáh gì mà bước chân vào nhà họ Diệp? Nó chỉ là một đưa con hoang, mà đòi bước chân vào đây sao? Tôi không đồng ý, cho dù là cả nhà họ Diệp, cũng sẽ không có ai đồng ý đâu.
Ngay cả Diệp Minh Thiên cũng nói theo: “Không sai. Dù sao, cả cuộc đời này, nó cũng không có tư cách bước vào cửa nhà họ Diệp “Chí ít thì khi tôi vẫn còn đang đứng ở vị trí này trong nhà họ Diệp, tôi sẽ không đồng ý.”
“Nếu muốn bước chân vào đây, được thôi.
Dùng sức mà nói, chỉ cần được toàn bộ dòng họ Diệp thừa nhận, thì nó mới có thể bước vào”
Long Thanh Tình liên tục gật đầu: “Loại con hoang này không có năng lực sao? Tôi thật muốn nhìn xem có thể lợi hại đến trình độ nào? Có thể dựa vào thực lực của bản thân để tiến vào nhà họ Diệp?”
“Tôi nghĩ so với tôi và Diệp Thần, hắn còn kém xa lắm”
“Có điều nếu hắn âm thầm làm việc, yên lặng cố gắng, thật ra lại có thể bước vào cửa lớn nhà họ Diệp chúng ta!”
Diệp Minh Thiên nói. Loại con hoang này dù kém như thế nào, suy cho cùng vẫn chảy dòng máu của ông ta. Máu mủ của ông ta có thể kém sao? “Không có khả năng! Diệp Quân Lâm đã như vậy, bất luận là kẻ nào thì hắn cũng không để vào mắt! Bao gồm cả nhà họ Diệp, hắn cũng không để trong mắt!”
Lúc này Diệp Thần đã trở lại. “Cái gì? Ngay cả nhà họ Diệp mà cũng không để trong mắt?”
Diệp Minh Thiên và Long Thanh Tình kinh ngạc nói. Theo như những gì họ nhớ, trong quan niệm của họ, nhà họ Diệp chính là vua trong các nhà giàu có gia thế của Lạc Việt. Tuyệt đối không có bất luận kẻ nào không để nhà họ Diệp trong mắt. Hoặc là đầu óc có bệnh, hoặc là không sợ chất. “Thần, cái loại hoang đã đó thật sự nói như vậy?”
Long Thanh Tình hỏi. “Ba, mẹ, thật ra ngay từ đầu con đã biết biết chuyện của hắn, chỉ là con không nói với hai người mà thôi.
Hắn đã khiêu khích nhà họ Diệp không đưới một lân, thậm chí còn nói chuyện khiêu khích nhà họ Diệp với con.”