Diệp Thần vẫn chưa ngồi xuống, mà đi thẳng vào trong sân, mà cầm lấy micro từ trong tay người dân chương trình, cười hỏi: ‘Diệp Quân Lâm đang ở đâu?”
Bên này đội ngũ đang chuẩn bị rời khỏi biệt thự thì nghe thấy âm thanh vang lên, nhanh chóng dừng lại.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Diệp Quân Lâm đã cảm nhận được có nguy hiểm ập đến.
Trung Phương cẩn thân cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh.
Anh ta hít một ngụm khí lạnh nói: “Cao thủ, xung quanh đây tất cả đều là cao thủ! Nơi này đã bị bao vây rồi!”
“Ừ, quả thật là như vậy, ít nhất có hơn một ngàn người, số người có thể còn tăng thêm nhiều hơn nữa” Tân Uyên nói.
Vị sát thân ở chiến trường này đã nhận ra được sự tôn tại của nhóm người bảo vệ Diệp Thần.
“Bắc Phương, tình huống phía trước như thế nào?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Diệp Trung Lâm gọi anh ta là Cậu Diệp Thần, hẳn là Diệp Thần đã đến đây”
Bắc Phương trả lời.
“Được, tôi hiểu rồi’ Diệp Quân Lâm nói.
“Hiện tại chúng ta có nên xông lên làm một trận không?” Tần Uyên hỏi.
“Không, chúng ta đổi lại quần áo trước đó đi.
“Được rồi, mọi người mau thay quân áo!” Rất nhanh tất cả mọi người đã đổi trở về quân áo trước đó.
Trên sân khấu.
“Thừa dịp Diệp Quân Lâm còn chưa đến, tôi sẽ giới thiệu bản thân với tất cả mọi người!”
“Tôi là Diệp Thần, đến từ nhà họ Diệp tại thủ đôt” Nghe đến đó, mọi người chỉ nghe được Diệp Thần cùng Diệp Quân Lâm có chung họ.
Mặt khác không có gì đặc biệt cả.
Dù sao tất cả mọi người cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nhà họ Diệp tại kinh đô.
Chỉ sợ ông Cố già nhất chỗ họ cũng không biết được bao nhiêu.
Giữa sân chỉ có mấy người Chí Oánh cùng Lý Từ Nhiệm run sợ trong lòng.
Diệp Thần nhìn thấy phản ứng ngờ nghệch lơ ngơ như bò đội nón, anh ta nở nụ cười.
Quả nhiên là một đám người hoang dã.
Không biết, cái gì cũng không biết.