Bốn mắt hai người chạm nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Trong không gian nhỏ hẹp, ánh mắt như ngàn vạn thanh kiếm sắc bén hung hăng va chạm với nhau cùng một chỗ.
Tình thế hai bên giãng co, không khí hết sức căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên Diệp Quân Lâm gặp Diệp Thần.
Hai anh em cùng cha khác mẹ, lại giống như kẻ thù truyền kiếp.
Một loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ nảy lên trong lòng.
“Hử? Dám trừng mắt với cậu chủ sao? Muốn chết!”
Những cao thủ bên người Diệp Thần không đồng ý, tung người muốn giết chết Diệp Quân Lâm.
Ở thủ đô, ngay trên địa bàn nhà họ Diệp.
Chưa bao giờ có người trừng mắt nhìn Diệp Thần như vậy: Làm như vậy với Diệp Thân, đó là không tôn trọng anh ta.
Không tôn trọng Diệp Thần, thì đi chết đi.
Đây là quy định của nhà họ Diệp.
Mọi người phải tuân thủ.
“Từ từt”
Lúc này Diệp Thần khoát tay, khiến cho bảo vệ dừng lại.
Diệp Thần nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Anh làm sao mà lại kém cỏi hơn so với sự tưởng tượng của tôi vậy!”
“Hơn nữa tôi nhìn thấy xuất thân lẫn nơi ở hoàn cảnh con người anh tiếp xúc và lớn lên càng khiến cho tôi thất vọng!”
Khóe môi Diệp Quân Lâm tươi cười sâu sắc: “Mày cũng khiến tao cực kỳ thất vọng! Chỉ là một †ên nhóc con miệng còn hôi sữa.”
Không nói đến việc Diệp Quân Lâm chỉ lớn hơn Diệp Thần hai tuổi.
Nhưng mà quá khứ sáu năm ròng rã mà anh trải qua, không phải cứ dùng cả đời là ai cũng có thể đạt được.
Chẳng giống như Diệp Thần có tài nguyên phong phú lân xuất thân như vậy thì chỉ có thể nhìn lên.
Cho nên ở trong mắt Diệp Thần, anh ta thật sự chỉ là một đứa trẻ.
Quá ngây thơi Còn muốn đấu với anh?
Thật sự là một chút hứng thú anh cũng không có.
€ó lẽ chỉ có Diệp Minh Thiên, Diệp Cuồng Lan và những người khác còn có thể lọt vào mắt.
“Thế hệ trẻ tuổi tài năng của nhà họ Diệp mà thế này?”
Diệp Quân Lâm buông tay.
“Ha ha ha ha…”
Diệp Thần không giận mà cười.
“Không tồi, trước đó bất chợt nghe nói Diệp Quân Lâm anh đây kiêu ngạo đến cực điểm, hôm nay chứng kiến quả nhiên là danh bất hư truyền!”