Hóa ra ngày xưa mình từng suýt chút nữa mà chết?
Hăn cũng đã hiểu.
Tại sao trước đây những người hầu lại đối phó hẳn.
Hóa ra, trên dưới nhà họ Diệp đều tưởng rằng hắn đã chết.
Diệp Minh Thiên mày thật là ác độc!
Là cha ruột nhưng đối với máu thịt của mình còn xuống tay ác độc như vậy, quả là tàn nhẫn.
“Đều do lão thất phu Diệp Nguyên, nếu không bây giờ cũng không xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy!”
Diệp Đông Long hừ lạnh nói.
“Diệp Quân Lâm, bây giờ thế nào? Có cứu Diệp Nguyên hay không tự mày quyết định! Cho mày ba tiếng đồng hồ, nếu mày không tới, Diệp Nguyên sẽ vì máu trên người đều chảy hết mà chết!”
Diệp Đông Long cười một tiếng sau đó liên rời khỏi nơi này.
Diệp Quân Lâm liền hỏi Chí Oánh về chuyện của Diệp Nguyên.
“Con trai, xem ra quả thật là chú Diệp Nguyên đã cứu con!”
Chí Oánh khẳng định nói.
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Được, nếu đã là ân nhân của Diệp Quân Lâm con, cũng chính bởi vì con mà gặp nạn, dù có ra sao con cũng phải đi cứu!”
“Con trai…”
Thật ra Chí Oánh muốn khuyên Diệp Quân Lâm không nên đi.
Bà biết chắc rằng đây chắc chắn là mưu kế của Diệp Thần, muốn khiến cho Diệp Quân Lâm mắc câu, hẳn ta liền có lý do chính đáng để giết Diệp Quân Lâm.
Như vậy, nhà họ Diệp cũng sẽ không mang phải tiếng xấu.
Cho nên một khi Diệp Quân Lâm đi, chắc chắn sẽ vô vàn nguy hiểm.
Đêm nay hản vừa mới thành hôn xong đã gặp phải nguy hiểm như vậy. Làm một người mẹ, đương nhiên bà sẽ không muốn con trai mình gặp nguy hiểm.
Nhưng mặt khác bà lại hy vọng Diệp Quân Lâm làm một người có tình nghĩa, nếu Diệp Nguyên đã là ân nhân cứu mạng thì bằng mọi giá cũng phải cứu.
“Mẹ, yên tâm đi, con cùng với Diệp Thần sớm muộn gì cũng phải đối đầu với nhau!”
Diệp Quân Lâm sau khi nói xong liền đi tìm Diệp Thần.
Diệp Nguyên hản nhất định phải cứu, ai cũng không thể ngăn cản.
“Quân Lâm…”
Nhìn bóng lưng Diệp Quân Lâm rời đi, Chí Oánh ngây người tại chỗ.
Không được!
Bà không thể để cho Diệp Quân Lâm cứ thế đi chịu chết.
Chí Oánh cũng lập tức rời đi, không biết đi nơi nào.