Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1382: Chương 1382: Chương 1383




Đám người xung quanh ít nhất cũng phải có hơn trầm người.

Lăng Thiên Long vừa định nổi giận thì đã bị Khương Di Quân kéo lại.

“Tốt nhất là giải quyết trong hòa bình đi!

Chúng ta về trước, về rồi bàn bạc kế sách tiếp!”

Khương Di Quân không muốn chuyện này bị xé to ra, không may mà tới tai được gia tộc họ Diệp ở thủ đô rồi bị bọn họ trách tội thì sao?

“Chẳng lẽ cứ chịu đựng như vậy sao? Tôi không phục!”

Lăng Thiên Long bực bội đến nóng cả đầu rồi.

Sau khi trở về thì bọn họ lại ngồi lại bàn bạc với nhau.

“Muốn chúng ta xin lỗi ư? Nhưng mấu chốt là chúng ta sai ở chỗ nào cơ chứ?”

Mọi người đều nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt không hiểu ra sao.

Bình thường bọn họ đã quen thói ương ngạnh, kiêu căng rồi, đối xử với người khác luôn mang theo tư thái trịch thượng hơn người như vậy, nên chưa bao giờ bọn họ cảm thấy được có chỗ nào không ổn cả.

Dù sao thì khi những người khác gặp phải bọn họ đều phải khúm na khúm núm, cung kính ân cần, nên cho dù thái độ của bọn họ có cường thế, lăng liệt một chút thì cũng không ai dám ý kiến gì.

Mọi người suy nghĩ cả nửa ngày trời cũng không thể nghĩ thông được rốt cuộc là bọn họ đã sai ở chỗ nào.

Lúc này, đột nhiên Khương Di Quân lại nói: “Có phải là Diệp Quân Lâm đang chê thái độ của chúng ta quá cứng rắn, cường ngạnh không?

Có phải trước đây các người đã từng ăn nói lỗ mãng với mẹ của hẳn ta đúng không?”

Nhờ sự nhắc nhở của Khương Di Quân mà đám người còn lại mới chợt giật mình nhớ ra.

“Hóa ra là thế! Trước kia bọn em đúng là đã từng nạt nộ mẹ hẳn ta thật! Nhưng những gì chúng em nói đều là sự thật thôi, chính mẹ của hẳn ta là người đã một ta hủy hoại chị Di Quân mài”

“Chẳng phải là như thế sao, nếu không phải có mẹ của hẳn ta, thì chị Di Quân đã có thể lập gia đình từ lâu rồi!”

Cho dù bọn họ đã biết.được điều gì đã khiến cho Diệp Quân Lâm tức giận, nhưng bọn họ lại vấn cảm thẩy được mình làm không hề sai.

“Dùng chuyện cỏn con ấy mà bắt chúng ta phải xin lỗi sao? Tên nhãi ranh này đang cố tình muốn gây khó dễ cho chúng ta phải không? Còn muốn tôi phải quỳ xuống xin lỗi? Không bao giờ có chuyện đói!”

Lăng Thiên Long mang theo vẻ mặt cao ngạo tuyên bố.

“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Hạ Tuyền Tuyên hoang mang hỏi.

Bắt bọn họ phải xin lỗi thì khó chịu chẳng khác nào bắt bọn họ ăn ruồi bọ cả.

Những kẻ có thân phận cao quý như bọn họ lại phải đi xin lỗi một thăng con hoang vô thừa nhận ư? Chuyện này mà để lộ ra ngoài thì sau này bọn họ làm sao còn có thể sống yên trong giới quý tộc ở thủ đô được nữa chứ?

“Nghe theo kế hoạch của tôi đi, lát nữa tôi sẽ bắt cóc thằng con hoang kia tới đây, ép nó phải hủy bỏ hôn ước cho băng được!”

“Di Quân, cô cứ yên tâm đi, chuyện này vô cùng đơn giản, không cần phải vì nó mà phiền lòng đến vậy!”

Lăng Thiên Long cười lạnh, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.