Mới một lúc trước, những người này vẫn rất là cao ngạo, không coi ai ra gì.
Làm sao có thể trong nháy mắt đã trở nên sợ hãi như thế này.
Diệp Quân Lâm có đáng sợ như vậy không?
Hoặc là, có thể có một ẩn tình nào đó mà người khác không biết sao?
“Huấn… cậu chủ Lâm Lâm…”
Diệp Chính không tự chủ được mà lỡ miệng, ông ta nhanh chóng phản ứng lại lập tức sửa miệng.
Bọn họ ở trong trại huấn luyện có thể gọi anh là huấn luyện viên.
Nhưng sau khi rời khỏi trại huấn luyện, thân phận của Diệp Quân Lâm đã được bảo mật.
Mấy người Diệp Chính thất sự đã bị dọa tới kinh hãi.
Sắc mặt bọn họ tái mét, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hai chân run lẩy bẩy, nếu không phải đang dựa vào ghế thì sợ rằng đã ngã lăn ra đất.
Bọn họ thậm chí còn muốn đánh phủ đầu Chiến thần Côn Luân.
Hơn nữa đây còn là lần thứ hai.
Có điều lần này, ý tưởng của bọn họ đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước.
Diệp Quân Lâm không ngờ rằng người mời họ bọn họ đi ăn lại là mấy tên hỗn trướng này.
Xem dáng vẻ này hình như là muốn đánh phủ đầu anh đây mà?
“Các người đây là muốn mở hồng môn yến?”
Diệp Quân Lâmhỏi.
“Không… không có… tuyệt đối không phải là hồng môn yến, chúng tôi chỉ là muốn mời cậu chủ Lâm Lâm và cô chủ Từ Nhiệm ăn một bữa thôi!
Ngoài ra không có việc gì khác nữa!”
Diệp Chính phản ứng nhanh chóng, lau mồ hôi lạnh.
Mấy người phía sau cũng đã phản ứng lại, lập tức tiến lên phía trước, thay Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm kéo ghế.
“Mời… mời ngồi!”
Cái nhìn cung kính của mấy người bọn họ khiến Lý Từ Nhiệm cảm thấy rất khó hiểu.
Đây là có chuyện gì vậy?
Không phải nhà họ Diệp đối với Diệp Quân Lâm vô cùng không vừa mắt hay sao?
Sao lại trở nên cung kính như vậy?
Khi nãy lúc cô vừa mới tới, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhóm người này chính là muốn mở một cái hông mồn yến cho bọn họ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm, mọi việc đã thay đổi.
Bọn họ đã bị dọa sợ hãi thành thế này.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lý Từ Nhiệm do dự hồi lâu, nhưng vẫn hỏi: “Mọi người nói thật đi! Tại sao khi nhìn thấy anh ấy, mọi người lại sợ hãi thành như thế này?”