Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1429: Chương 1429: Chương 1430




Nhưng trên thực tế con số lên đến hàng nghìn người, đa số bọn họ đều còn đang ẩn nấp trong bóng tối.

Lông mày xinh đẹp của Khương Di Quân nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên sự bối rối.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao tự nhiên lại có nhiều người như vậy?

Chẳng lẽ liên quan đến việc vừa rồi Diệp Quân Lâm khuyên bọn họ đi đi?

Nếu còn muốn sống thì cút đi?

“Diệp Quân Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi”

Một người trong số đó chế nhạo nói.

Diệp Quân Lâm nghe giọng nói có thể nhận ra được đây chính cao thủ của một trong 18 nước mạnh nhất.

Lăng Thiên Long có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trong người những người xung quanh, không nhịn được hỏi: “Các người đến để đối phó với Diệp Quân Lâm?”

“Đương nhiên rôi! Nếu không chúng tôi chạy đến đây làm gì?” Người kia chế nhạo nói.

Không ngờ Lăng Thiên Long lại chế giễu đáp lại: “Nói với mấy người, Diệp Quân Lâm là con mồi của chúng tôi rồi, các người mau chóng cút đi!”

“Cái gì 72?”

Những cao thủ có mặt tại đây đều sững sờ.

Trên thế giới này có người dám nói Chiến thần trấn quốc của Lạc Việt là con mồi của hắn?

Người này rốt cuộc là ai?

Lăng Thiên Long nhìn đám người đang đứng ngây người ra, không nhịn được nói: “Sao nào?

Tôi nói mấy người không hiểu sao? Hay tai mấy người đều điếc hết rồi?”

“Nghe cho rõ đây, tôi là người thừa kế của Hoàng tộc họ Lăng ở Kinh Thành, Lăng Thiên Long. Bây giờ Diệp Quân Lâm là con mồi của tôi, muốn đánh hay giết anh ta là do tôi quyết định. Mấy người không có tư cách động vào anh †a, mau chóng cút hết đi cho tôi”

Lăng Thiên Long cũng muốn thể hiện một chút trước mặt Khương Di Quân.

Tóm lại không thể để người khác đến đối phó với Diệp Quân Lâm trước.

Anh ta còn muốn để Khương Di Quân thấy được thực lực của anh ta.

Sau khi biết được thân phận của Lăng Thiên Long, tất cả bọn họ đều cười.

Thân phận của anh ta chỉ có thể dùng được khi ở Kinh Thành thôi.

Nhưng trong mắt những cao thủ của nước ngoài thì chẳng là gì cả.

Lăng Thiên Long nghe vô cùng rõ ràng tiếng cười nhạo của đám cao thủ, anh ta đang định nói gì đó thì bị Diệp Quân Lâm cắt ngang: “Được rồi, đừng nói gì nữa được không, nếu mày còn nói nữa thì không còn mạng để sống nữa đâu!”

“Ai dám lấy mạng của tao? Dựa vào mấy người này?”

Lăng Thiên Long chỉ vào đám cao thủ, chế nhạo nói.

Chuyện khác không nói, mười tên cận vệ bên cạnh anh ta cũng đủ để đánh bại đám người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.