“Hình như con nhìn thấy mấy người quen…”
Diệp Thần tự mình nói.
“Người quen sao?” Diệp Minh Thiên hỏi.
“Hình như con đã từng gặp qua ở đâu đó, trong lễ cưới của Diệp Quân Lâm?” Diệp Thần hình như đã từng gặp qua vài người trong lễ cưới của Diệp Quân Lâm.
“Chuyện đó là không thể nào!” Diệp Minh Thiên không cần nghĩ đã có thể kết luận ngay.
Diệp Thần cũng không nghĩ nữa, dù sao đó cũng là chuyện không thể nào xảy ra được. Chiến thần Côn Luân muốn đến Gảnh Bắc vậy thì bọn họ còn ở lại Giang Bắc làm gì chứ.
“Đúng rồi, ta còn phải đi gặp Diệp Quân Lâm một chuyến nữa” Diệp Minh Thiên đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
Nhà họ Diệp từng đưa ra một quyết định về chuyện họ của đứa bé con của Diệp Quân Lâm.
Nhưng nếu như nó mang họ Diệp thì ít nhiều cũng có chút quan hệ với nhà họ Diệp. Đây chính là chuyện mà nhà họ Diệp không muốn nhìn thấy nhất. Cho nên, nếu như đứa trẻ kia được sinh ra thì nhất định không được mang họ Diệp.
Khi Diệp Minh Thiên đến tìm, đoàn người Lý Từ Nhiệm bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Diệp Quân Lâm đâu? Bảo nó ra đây”
Diệp Minh Thiên hét gọi.
“Quân Lâm, nó… nó không ở đây…” Chí Oánh nuốt một ngụm nước bọt.
Đã mấy giờ rồi đều không hề nhìn thấy thân ảnh của Diệp Quân Lâm, ngay chính bà còn nghi ngờ nữa là. Diệp Quân Lâm rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Mấy tháng gần đây, rõ ràng anh luôn ở bên cạnh Lý Từ Nhiệm, cho dù có rời đi cũng không đi quá mười phút đồng hồ.
Diệp Thần cười cười nói: “Diệp Quân Lâm không phải là bị dọa cho sợ chạy mất dép rồi chứ?”
“Ha ha, cũng có thể là như thế đó” Diệp Minh Thiên gật gật đầu.
Không biết vì sao mấy người Ngô Mộc Lan bỗng cảm thấy bất an, giống như là Diệp Quân Lâm thật sự biến mất vậy.
“Các người có chuyện gì?” Lý Từ Nhiệm hỏi.
“Mục đích ta đến tìm nó rất đơn giản, sau khi đứa con trong bụng cô ra đời, nó không thể mang họ Diệp. Nhà họ Diệp ta ở Kinh Thành là cội nguồn của họ Diệp ở Lạc Việt. Ở Lạc Việt này, ai có thể mang họ Diệp đều phải thông qua sự cho phép của bọn ta. Con của Diệp Quân Lâm nhất định không thể mang họ Diệp” Diệp Minh Thiên cực kỳ chắc chắn, nói.
“Đứa con của tôi mang họ gì không có quan hệ gì với các người.” Lý Từ Nhiệm cực kỳ cứng đầu, nói.
“Muốn mang họ Diệp cũng được thôi, đến lúc đó hãy đợi đối đầu với nhà họ Diệp đi. Nếu như không tin, cô cứ đợi mà xem” Diệp Minh Thiên sau khi nói xong liền rời đi.
Lý Từ Nhiệm nghĩ ngợi rồi gọi luôn một cuộc điện thoại cho Diệp Quân Lâm.
Đúng lúc vừa đến Cảnh Bắc thì điện thoại của Diệp Quân Lâm liền reo.
Tiếng nhạc này đã đánh vỡ sự im lặng suốt hơn hai tiếng nay.
Ánh mắt của tất cả mọt người đều nhìn vê phía Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm bỏ điện thoại ra xem, trên màn hình hiện lên một chữ “vợ Diệp Quân Lâm vừa muốn ấn nghe nhưng lại đột nhiên do dự.
Tối bòi, đấu tranh…
Diệp Quân Lâm nổi đầy gân xanh, vẻ mặt dữ tợn.
Sau khi thở mạnh một hơi, anh quyết định tắt máy mà không nghe.