Có một kẻ thù hùng mạnh đang xâm phạm, nhưng mật lệnh điều động Diệp Quân Lâm là cấp bậc tối cao nhất, có nghĩa là chuyện này cần phải được giữ bí mật.
Anh ta cũng không dám nói với những người khác mà chỉ có thể tự mình gắng gượng chống đỡ.
Ngay sau đó, tin tức Diệp Quân Lâm bỏ trốn truyền đến tai dòng họ Diệp ở Kinh Thành.
“Gái gì? Thật sự là chúng ta đã nói trúng rồi sao? Thằng nhóc này thật sự bỏ trốn?”
Diệp Minh Thiên và Diệp Thần đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc trước, hai người chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, ai ngò lại thật sự linh nghiệm.
“Không sail Bây giò Diệp Quân Lâm đã chạy trốn, ngay cả mấy thứ trong điện thoại cũng xóa bỏl Nghe được câu trả lời khẳng định, Diệp Minh Thiên nở nụ cười: “Đây là con trai của Chí Oánh bà sao…? Kẻ nhu nhược, loại hèn nhát! Vậy mà nó còn muốn làm con trai của tôi ư? Có đủ tư cách không!”
Diệp Thần thở dài: “Ban đầu con còn tưởng rằng anh ta là một người có khí phách, nói khiêu chiến thì sẽ đến khiêu chiến, nhưng ai ngờ bị ba cảnh cáo một câu thôi đã bỏ chạy!”
“Như vậy mà nó còn muốn trở thành người trong dòng họ Diệp? Thật sự khiến người khác xấu hổ mài Nó chính là sỉ nhục lớn nhất của dòng họ Diệp!”
“Mất mặt! Quả thật quá khiến người ta xấu hổi Lại bị dọa đến mức bỏ chạy!”
Những người trong dòng họ Diệp châm chọc chê cười.
Vốn đĩ bọn họ luôn ở trên cao không thể với, những hành động cứng rắn của Diệp Quân Lâm trong mắt bọn họ cũng chỉ giống như con sâu, con kiến đang giãy giụa.
Hôm nay, con sâu đó đã bị dọa sợ đến mức trực tiếp chạy trốn, nên đương nhiên là bọn họ càng thêm khinh thường.
“Vậy mà nó còn muốn đánh cược với tôi? Còn muốn khiêu chiến với nhà họ Diệp? Còn muốn khiến cho chúng ta hối hận sao? Nực cười đến tốt cùng!”
Diệp Minh Thiên quay đầu lại nói: “Diệp Thân, con đi điều tra xem thử thằng nhóc này trốn ở đâu?”
“Được, chắc chắn con sẽ bắt được anh ta.
Muốn chạy trốn ư? Không dễ dàng như vậy đâu, con muốn đóng anh ta vào cột của sự sỉ nhục, khiến anh ta trở thành trò cười cho khắp Lạc Việt”
Trong mắt Diệp Thần tràn ngập sự rét lạnh.
Thời gian từng ngày trôi qua, Diệp Quân Lâm cũng không xuất hiện nữa. Dương như anh đã bốc hơi khỏi nhân gian này, căn bản là không để lại bất kỳ dấu vết nào cả. Trong khoảng thời gian này, hai nhà Đoàn Trịnh và Phùng Ngọc Hân đều sai người tìm kiếm tung tích của Diệp Quân Lâm nhưng lại không thù được kết quả gì. Không chỉ có bọn họ, ngạy cả Dượng-Thần cũng không tra ra được dấu vết nào.
Bọn họ có thể tra được hay sao? Đây là hành động có mức độ bảo mật cao nhất, có thể để bọn họ tra ra được mới là lạ.
“Thật sự rất kỳ lạ, Diệp Quân Lâm trốn kỹ như vậy sao? Con dốc hết tất cả lực lượng cũng không tra được một chút manh mối nào…” Diệp Thần vô cùng nghi ngờ.
“Nói tóm lại, thật sự là cái tên này chạy trốn đến không còn bóng dáng. Quả thật khiến ba phải cười chết mất” Diệp Minh Thiên không thể nhịn được cười lớn.
Nhớ tới trước đó Diệp Quân Lâm và Chí Oánh đã từng nói đủ lời hùng hồn với ông ta, bây giờ xem ra cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Diệp Quân Lâm đã chạy trốn đến không còn bóng dáng rồi…
Thời gián trôi qúa rất,nhanh, tíoríg ñháy mắt cũng đã gần một tháng trôi qua. Chỉ còn một ngày nữa là đến một tháng, Lý Từ Nhiệm lê cơ thể nặng nề của mình và vẫn còn chờ đợi. Cô đang mong đợi sự xuất hiện của vị anh hùng hơn người kia. Một tháng nay cô vẫn luôn chờ đợi.
“Từ bỏ đi, Từ Nhiệm! Anh ấy sẽ không tới đâu!”