Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1517: Chương 1517: Chương 1518




Đám người Tần Long Phi đáng ăf’cơm cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Đúng là muốn chết! Con nhất định phải đi giết hắn!”

Tần Chiến Thiên lập tức đứng dậy.

Những người khác thấy vậy thì cũng nhao nhao đứng dậy theo.

Rất nhanh sau đó, người trong nhà họ Tần đều đã tụ tập hết ở cửa lớn.

Bên ngoài kia, ngoại trừ Tây Phương ra thì vẫn còn năm người nữa.

Bề ngoài đều chẳng khác Tây Phương là bao, giống hệt như một đám dân tị nạn đang chạy trốn.

“Thế nào? Còn tìm thêm cả trợ thủ à? Chỉ bằng sáu người mà cũng đảm đòi lật tung nhà họ Tần lên sao?”

“Nếu đã tìm người,giúp đỡ thì cũng nên tìm người nào lợi hại một chút chứ! Nguyên một đám này nhìn qua chẳng khác gì dân tị nạn..”

Tiêu Yến lạnh lùng cười nói.

Tây Phương cũng nở nụ cười: “Tiêu Yến, cô cũng thật không tốt, tầm nhìn quá hạn hẹp, cô vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng được, những người đang đứng ở đây là ai đâu!”

Tây Phương lại lướt qua một lượt từng khuôn mặt của những người trong nhà họ Tần.

“Tôi cho các người một cơ hội nữa, chỉ cần các người quỳ gối xuống trước mặt tôi, tự sám hối vì những điều ác độc mà các người đã làm, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này!”

“Bằng không, thì hôm nay tôi sẽ san bằng nhà họ Tân!”

“Ha ha ha…”

Người nhà họ. Tần nghe xong thì đều lập tức bật cười.

Nhưng trong mắt Tây Phương thì bọn họ chẳng khác gì một lũ đần độn.

“Câm miệng, mày vừa nói cái gì đó?”

Ba mẹ của Tây Phương quát lớn.

“Mày còn muốn san bằng toàn bộ nhà họ Tân? Đến cửa ải của Tần Chiến Thiên mà mày còn không vượt qua được!

Tần Chiến Thiên cười cười nói: “Tân Văn, anh vẫn không tự rút ra được bài học gì à? Tám năm trước, bất kể thế nào thì anh cũng không vượt qua nổi bước chân của tôi! Tôi là nỗi sợ của anh, cũng là ác mộng của anh! Hiện tại tôi càng ngày càng mạnh, nếu như dựa vào bảng xếp hạng Lạc Việt, thì tôi ít nhất cũng phải xếp thứ 20! Anh dựa vào cái gì mà đòi đấu với tôi?”

Lời này vừa nói ra, Tây.Phương thoáng chốc run rẩy. Tân Chiến Thiên vẫn luôn là nỗi sợ trong lòng anh ta.

“Không! Tôi muốn đánh bại anh! Tôi muốn chứng minh rằng, so với anh thì tôi còn mạnh hơn nhiều!”

“Ha ha ha…

rặt một lũ sâu mọt, để tôi cho mấy người biết chênh lệch thật sự là như thế nào!” Tần Chiến Thiên chẳng thèm ngó tới bọn họ.

“Chiến Thiên mau mau ra tay đi, để bọn phế vật này sống thoi thóp đưới chân anh hơi lâu rồi đấy!” Tiêu Yến sốt ruột kêu lên.

Trên bảng xếp hạng của Kinh Thành, bọn họ đã ngồi ở vị trí thứ nhất được tám năm rồi, không kẻ nào có thể lay chuyển được.

Tám năm ở trong ngục, khả năng võ thuật của anh ta không hề giảm đi một khắc nào.

So với tám năm trước, anh ta đã mạnh mẽ hon rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.