Khương Văn Hán, Khương Chiếu Không và Khương Di Quân cũng lần lượt xuất hiện.
Những nhân vật lớn mà bình thường ít xuất hiện hôm nay cũng tập hợp lại.
“Là anh ta! Diệp Quân Lâm!”
Mọi người lần lượt chỉ vào Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm-nhìn bọn họ một lượt rồi lạnh giọng nói: “Người đã đến đủ hết chưa? Cùng nhau lên đi, tôi muốn đán hết tất cả!”
“Ngạo añ! Anh đang tứ tìm chết!”
Ngay lập tức có người xông lên.
“Bùm!”
Diệp Quân Lâm đá người kia ra ngoài.
Người nọ đập vào xe sau đó bị hất ngược trở lại, sau khi rơi xuống đất không còn động đậy.
“Xì xì”
“Đây là cao thủ hàng đầu của nhà họ Vương, thế mà còn không đánh lại anh ta?”
Mắt mọi người như muốn rơi ra ngoài.
“Giết!”
Tiếp theo, rất nhiều cao thủ đều xông về phía Diệp Quân Lâm.
Nhưng tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi.
Từ đầu đến cuối Diệp Quân Lâm vẫn luôn ngồi trên ghế.
Xung quanh anh nằm đầy người, đang kêu khóc ầm.
“Anh ta có thể đánh như vậy sao? Cái này…”
Khương Văn Hán và Khương Chiếu Không khó tin nhìn Diệp Quân Lâm.
Đây có còn là tên hèn nhát chết tiệt mày mọi người thường nói sao?
Ngay lập tức, bọn họ cảm thấy hối hận vì đã phá vỡ hôn ước.
Những người khác gần như đã phát điên.
Nhiều cao thủ như vậy mà vẫn không đánh lại anh ta?
Ngay cả Cao Khánh Dư cũng chết lặng.
“Đúng là nhà họ Dường không thể sinh ra kẻ bất tài được! Ngay cả đứa con ngoài giá thú cũng mạnh như vậy!”
Mọi người cảm thán.
Long Cuồng Đồ được mọi người ủng hộ, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân Lâm: “Tôi không quan tâm anh ta giỏi như thế nào, giết anh ta cho tôi!”
“Nếu không, tôi sẽ để nhà họ Long và nhà họ Diệp tự mình giải quyết! Đến lúc đó mấy người cũng không thể chạy trốn được!”
Đối mặt với sự đe dọa của Long Cuồng Đồ, các dòng họ lớn chỉ có thể thỏa hiệp.
“Mọi người nghe tôi, nhất định phải giết người này! Nhà họ Diệp chơ dù có biết cũng sẽ không trách chúng ta, ngược lại còn thưởng lớn!”
Vương Thiên hét lên.