Đây là một nhóm người điên cuồng giết người, sự xuất hiện củaBọn chúng đại diện cho sự hủy diệt và thảm họa.
Đỗ Thiên Nhất và những người khác không chút do dự thả ra một nhóm sát thủ như vậy, thì đã cho thấy dù bất cứ giá nào bọn họ cũng muốn giết Diệp Lâm Quân!
Điều này cũng đủ để cho thấy Diệp Lâm Quân đáng hận như thế nào!
Sử dụng tất cả các tù nhân của nhà tù Bắc Minh để giết Diệp Lâm Quân.
Thật kinh khủng!
Một bên khác.
Diệp Lâm Quân và nhóm của anh đang tăng tốc đi vào sa mạc bất tận.
Họ muốn đến một thị trấn nhỏ do Diệp Lâm Quân chỉ định càng nhanh càng tốt.
Khi đến đó, anh sẽ an toàn.
Không ai quấy rầy trên đường đi.
Điều này khiến Diệp Trung Lâm và những người khác cảm thấy rằng căn bản là không có ai đến.
Ngâẫm lại cũng đúng, Diệp Lâm Quân bây giờ đã trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn, hơn nữa còn bị trục xuất khỏi Lạc Việt.
Hiện tại anh còn có thể đe dọa cho ai chứ?
Không quá lời khi nói rằng một đứa trẻ năm tuổi cũng có thể giết chết anh.
Có cần nhiều quốc gia hờ tác để giải quyết anh không? Nghĩ đến đây, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Điều này thật tốt, ít nhất mục tiêu của mọi người đã đạt được, Diệp Lâm Quân đã an toàn.
“Chiến Thần Côn Luân, chúng ta sắp tiến vào một trấn nhỏ, cách vị trí chỉ định của anh chưa đến 30 kml”
“Chúng ta về cơ bản là đã an toàn nếu qua thị trấn này!” Diêm La Chiến Thần nói.
“Được rồi, bảo mọi người cẩn thận, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn!” Diệp Lâm Quân nhắc nhở.
Mí mắt phải của anh không ngừng nhảy lên, hơn nữa nhìn thị trấn này, hơi thở ảm đạm, không có giận dữ, điều quan trọng là không có một người nào ngoài thị trấn.
Vào giờ khắc này Dứờhg Hạo Quân vẫn không thể cử động. Không phải là anh có bất kỳ chiến thuật hay giả vờ nào, hiện tại anh thực sự không thể di chuyểni Anh thực sự lo lắng, sợ có chuyện gì đó xuất hiện, anh không muốn có bất kỳ ai trong đoàn hộ tống này gặp chuyện.
Chẳng bao lâu, đoàn xe tiến vào thị trấn nhỏ này.
Thị trấn không lớn, chỉ có một đường phố chính dài khoảng 3 km.
“Két!” Đột nhiên Chiến thần Diêm La phanh lại.
Bởi vì anh ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp, con đường chính này đầy rẫy xác chết, máu chảy khắp nơi, mùi máu tanh nồng gây mũi, làm người ta buồn nôn… Những xác chết nằm trên đất có cả phụ nữ, người già và trẻ em.
Nhìn quanh thì có-vẻ như toàn thị trấn này không còn sự sống.
“Chiến Thần Côn Luân, vừa rồi thị trấn này đã bị người ta tàn sát sạch sẽ rồi!” Chiến thần Diêm La hít một hơi thật sâu.
“Súc sinh..” Diệp Lâm Quân mắng.
Mặc dù những người này không phải là người Lạc Việt.
Nhưng Diệp Lâm Quân không muốn nhìn thấy những người vô tội chết…