Lục Khấu Trọng, Nhâm Mộ Dã và những người khác hoàn toàn đỏ mắt.
Máu từ trên vũ khí của họ không ngừng rơi xuống tí tách.
“AI Chạy!” Hàng chục kẻ điên cuồng giết người còn lại sợ hãi bỏ chạy…
Đây là điều mà mọi người không thể tưởng tượng được!
Ai sẽ tin điều đó?
Những kẻ đã giết ïàng ngàn người 38 sợ hãi…
“Vô dụng! Tất cả đều là một lũ vô dụng!” Thần Chết xuất hiện ở phía bên kia đường.
“Âm!” Hắn ta tát vào đầu một kẻ phản bội đã bỏ trốn.
Đầu của người đó nổ tung ngay lập tức…
“Am”
“AI”
Trên đường đi, tất cả những tên giết người trốn thoát đều bị hắn ta một chưởng giết chết.
Bên này.
Mấy người Diệp Trung Lâm đều cười.
Bọn họ chịu đựng được nó! Bao nhiêu người đến bọn họ cũng có thể giết được! “Các anh em đã vất vả rồi!
Ngay khi Diệp Lâm Quân nói xong, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Bởi vì anh cảm thấy một hơi thở kinh khủng…
“Ämf Đột nhiên, một cơn gió mạnh quét qua đường phố, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, cũng cuốn đi những chiếc lá rụng…
Đám người Diệp Trung Lâm giật mình, nụ cười trên mặt cũng biến mất bởi vì ai cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi từ sâu thắm tâm hồn.
Toàn thân dựng tóc gáy, một trận ón lạnh từ lòng bàn chân lên trời, đa đầu tê dại, máu đông lại.
Người còn chưa nhìn thấy thì nỗi sợ hãi đã đến.
Hắn ta tựa như một con dã thú đã ngủ yên cả trăm năm đột nhiên tỉnh dây…
Dân dần, một bóng người xuất hiện trước phố.
Trông giống với những người đến trước.
Chỉ là hắn ta đang nhai thịt sống, bê ngoài đẫm máu và cả xương trắng toát, làm cho hắn ta trông giống như một kẻ biển thái ăn thịt người.
“Là người đó”
Mặt Diệp Lâm Quân thay đổi.
Anh biết người này.
Lúc trước đã có rất nhiêu quốc gia đã phải trả một cái giá rất lớn để bắt được hắn ta.
Hình phạt được đưa ra là bị nhốt trong nhà tù Bắc Minh và không thể ra ngoài suốt đời.
Không ngờ bọn họ lại thả người này ra.