Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1637: Chương 1637: Chương 1638




Hãy trả thù cho họ!

Họ không thể chết một cách vô ích như vậy!

Máu không thể chảy vô ích!

Phó Thần Minh nhìn anh cười nhạo nói: “Đúng vậy, là tôi đã lên kế hoạch hết thảy! Chỉ là một đám bò sát và kiến đã chết! Thật đáng tiếc tôi không giết được anh!”

Phó Thần Minh hoàn toàn không coi mạng sống của những người này là đồng bào của ông ta.

Cho dù những người này là đồng hương của ông tat “Diệp Lâm Quân, tôi vừa phát hiện ra rằng có rất nhiều người hận anh và muốn giết anh! Ha ha ha… chúng tôi suýt nữa là có thể ăn nhịp với nhau rồi!” Phó Thần Minh cười một cách tàn nhẫn.

“Tên khốn kiếp Phó Thần Minh! Trong lòng ông còn có Lạc Việt sao? Họ đều là đồng bào của ông mà ông lại nhẫn tâm giết hết bọn họ?”

Phó Thần Minh cười nói: “Tôi thường dạy các đệ tử một đạo lý là người yếu và người thất bại không đáng sống!”

“Chỉ là bọn họ quá yếu, nhưng nếu mạnh hơn thì có chết không? Không! Nói trắng ra, bọn họ chết vì yếu, không thể trách ai!”

Lời nhận xét của Phó Thần Minh khiến Diệp Lâm Quân bị sốc.

Kẻ yếu có khiêu khích ông ta không?

Tại sao họ không đáng sống?

Đây là thời đại mà mọi người đều bình đẳng!

Thời đại phân chia cấp bậc giai cấp đã qua!

Vậy mà môn phiệt Bắc An của ông ta vẫn còn tuân theo nguyên tắc này.

Vậy thì tôi Diệp Lâm Quân, sẽ đánh ông ta cho đến khi ông ta nhận ra thực tế và thừa nhận sai lầm của mình!

Phó Thần Minh nhìn Diệp Lâm Quân cười: “Chuyên cuối cùng này thật sự không liên quan gì đến tôi, là do các người quá yếu thôi!”

“Cho dù là tôi đã gian lận thay đồ đệ thì làm sao? Còn tính toán hạ độc anh thì làm sao? Anh có thể báo thù sao? Lần này tôi giết anh rồi thì có ai biết được chứ?” Phó Thần Minh mỉm cười.

Giữa môn phiệt đều có nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé để tồn tại, vì mạng sống họ phải làm bất cứ điều gì có thể.

Đó cũng là lý do khiến những thế lực tiềm ẩn này tách rời với xã hội bên ngoài.

Mặt khác, các ràng buộc đối với bọn họ không có tác dụng, dù sao thì những người này quá mạnh.

Một khi bị chọc giận là có thể tàn sát hết thảy!

Ai có thể hạn chế họ?

“Ông có để Lạc Việt trong mắt không?”

Diệp Lâm Quân đã rất đau lòng.

Mấy trăm anh em đều chịu oan mà chết đi.

Phó Thần Minh thậm chí còn không hối hận.

Phó Thần Minh giễu cọt: “Trong mắt tôi chỉ có chính mình! Thế giới này thuộc về kẻ mạnh! Đừng nói mấy lời chó má đó với tôi nữa!”

“Vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà ông đã hãm hại tôi và biết bao nhiêu người như thế này?

Ông đúng là giỏi lắm) “Các anh em đang nhìn sao? Hôm nay, tôi, Diệp Lâm Quân, sẽ báo thù cho mọi người! Tôi sẽ giết tên gian ác này!” Diệp Lâm Quân nhìn lên trời rồi hô to lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.