Hầu như bọn họ không bao giờ xuất hiện.
Đó là bởi vì mọi quốc gia và mỗi phe phải đều không muốn để lộ những lá bài tẩy của họ.
Khi không phải là thời khắc cuối cùng thì loại bài tẩy này sẽ không bao giờ bị lộ.
Mặc dù các thế lực khác nhau hợp nhất để chống lại Diệp Lâm Quân.
Nhưng chưa chắc ai cũng sẽ trở thành kẻ thù của nhau.
Nếu để lộ cao thủ tông sư quá sớm thì chẳng phải là đang tạo mục tiêu để mọi người nhằm vào ừ?
“Roẹt…”
Ngay sau đó, họ nhìn thấy một bóng dáng già nua bước ra khỏi ngôi nhà cỏ.
Cơ thể ông ta mỏng manh bất định, như thể bị một cơn gió thổi qua cũng sẽ khiến ông ta ngã xuống.
Nhưng không ai dám thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều nín thở nhìn ông ta đầy ngưỡng mộ.
Đây là Quỷ Kiếm!
Đó là một sự tồn tại giống như thần thánh!
Năm mươi năm trước, mà ông ta đã khủng bố như vậy, ngày hôm nay, ông ta sợ là càng ngày càng kinh người.
“Hoan nghênh Quỷ Kiếm ra khỏi núi!”
Đô Thiên Nhất dẫn đầu hô lên.
Vị này đi ra ngoài thì anh ta đã an toàn.
Võ thuật đảo Đông Ca sắp nở rộ.
Đảo Đông cũng sẽ thịnh vượng.
“Trấn Thiên Điện đến đây đi!”
Đỗ Thiên Nhất vô cùng tự tin.
“Thế còn người đã đẩy lùi võ thuật đảo Đông Ca của chúng ta đâu?”
Sau khi Quỷ Kiếm đi ra thì hỏi.
Đỗ Thiên Nhất ỏ bên cạnh nói: “Quỷ Kiếm tiền bối, người đó tên là Diệp Lâm Quân, anh ta là Chiến Thần, tồn tại duy nhất mang danh hiệu Côn Luân, nhưng mà anh ta đã bị tôi tính toán giết chết rồi!”
“Hả? Anh ta vậy mà chết rồi? Chết rồi cũng tốt!”
Quỷ Kiếm thở dài nói.
Đỗ Thiên Nhất cười nói: “Đây cũng là nhò vào môn phiệt Bắc An của Lạc Việt.”
“Hả? Cái gì? Môn phiệt Bắc An?”
Sau khi nghe những lời này, sắc mặt Quỷ Kiếm thay đổi rõ rệt.
Giống như ông ta vừa nhìn thấy một cái gì đó đáng sợ.
“Quỷ Kiếm tiền bối, ông bị sao vậy?
Đỗ Thiên Nhất hỏi ngay.
“Không sao, tôi nghe nói môn phiệt Bắc An rất mạnh! Còn có ba nhà môn phiệt khác nữa!”
Quy Kiếm trở lại bình thường, ông ta nhẹ nói.
Đỗ Thiên Nhất cùng một đám người lập tức nhao nhao nói: “Bốn môn phiệt dù mạnh cỡ nào cũng không thể đánh bại thực lực của tiền bối!”
Quỷ Kiếm không để tâm đến lời tâng bốc này.